Mãnh Long Thiên Y

Chương 127: Mặt Âu Dương Thiến biến sắc! 




Mặt Âu Dương Thiến biến sắc!
Dự án Thành Đông chính là mảnh đất 70 triệu mà cô ta đã mất trước đó nhưng nói một cách chính xác thì đối phương giành mất.
Âu Dương gia luôn chiếm ưu thế trong bất cứ dự án bất động sản nào ở thành phố Bạch. Nhưng gần đây có một người đàn ông tên Thôi Chí Trung từ tỉnh Giang Nam bất ngờ đến thành phố Bạch để đầu tư. Trong nhiều dịp công khai, đã tranh giành các dự án với Âu Dương gia.
Hơn nữa, bây giờ Âu Dương gia đã mất đi sự huy hoàng trước kia càng không coi trọng nhà họ ra gì, công khai lăng mạ họ trước mặt mọi khiến Âu Dương gia vô cùng xấu hổ.
Lần này dự án Thành Đông công khai đấu thầu, Thôi Chí Trung từ lâu đã nói, ai dám đấu thầu sẽ phải gánh chịu hậu quả!
Người của thành phố Bạch đều không ai dám động đậy, nhưng Âu Dương Thiến vẫn làm như thường lệ, chuẩn bị một hồ sơ đấu thầu gần như hoàn hảo, cuối cùng cô đấu giá thành công 70 triệu. Cũng vì chuyện này mà đắc tội với Thôi Chí Trung.
Bây giờ Thôi Chí Trung luôn nhắm tới bọn họ, dự án của Âu Dương gia đang gặp rắc rối. Đám hồ ly trong ban giám đốc này luôn tỏ chỉ tay năm ngón với người khác, nhưng trước mặt Thôi Chí Trung lại giả vờ như một người cháu, đột nhiên trở nên hèn nhát. Ngày nào cũng chỉ ngồi trong công ty kêu gào bảo cô ta giải quyết chuyện này. ​
Nói là giải quyết nhưng thực chất chỉ là quỳ xuống cầu xin Thôi Chí Trung tha thứ cho mình mà thôi! Dùng hai tay dâng trả lại hạng mục đã đấu thầu!
Âu Dương Thiến mặc dù bình thường tính tình không tốt, nhưng là người của u Dương gia, vẫn có cốt khí, đương nhiên là không thể làm ra chuyện như vậy. Kết quả là vì chuyện này mà đã tranh cãi với ban giám đốc mấy ngày nhưng vẫn chưa có hồi kết.
Âu Dương Hoằng Thái biết chuyện này, nhưng cũng không có ý định ra tay giải quyết.
Biểu hiện của Âu Dương Thành gần đây thật sự khiến ông ấy thất vọng. Sản nghiệp của Âu Dương gia không còn hi vọng vào ông ta nữa, chỉ có Thiến Thiến mới xứng đáng gánh vác trọng trách lớn như vậy.
Muốn điều khiển một Âu Dương gia lớn như vậy, không có chút thủ đoạn thì không được.
Đây là những điều cô ta nhất định phải trải qua và đối mặt.
Âu Dương Thiến không còn cách nào khác, chỉ có thể đẩy cửa phòng họp đi vào. Bảy, tám lão hồ ly trong ban giám đốc đều ở đây, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn cô ta chằm chằm như muốn khoét ra vài cái hố máu trên người cô ta.
Âu Dương Thiến hít sâu một hơi.
Đây là những người khi còn trẻ đã cùng ông nội bôn ba, không thể đối xử tùy tiện như những nhân viên bình thường.
Nói cách khác, nếu không có bọn họ thì không có Âu Dương gia ngày nay.
Cô ta nở một nụ cười đầy chuyên nghiệp.
"Sao hôm nay các chú lại rảnh rỗi đến phòng họp vậy? Có chuyện gì thì phái người đến nói với tôi một tiếng là được."
Một trong những ông già sốt ruột xua tay.
“Đừng dùng chiêu này với chúng tôi, miếng đất Thành Đông đó cô định làm thế nào? Bây giờ đã bỏ tiền ra rồi nhưng đất không lấy về được, cũng đã đắc tội với người ta. Hôm nay cô nhất định phải cho ban giám đốc một lời giải thích!"
Một ông già khác bước ra để xoa dịu.
"Lão Trương, đừng nóng vội như vậy, dù sao Thiến Thiến vẫn còn nhỏ, đâu có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy được?"
Ông ta mỉm cười nhìn Âu Dương Thiến: "Nhưng chú Trương nói cũng đúng, dù sao cháu cũng là giám đốc điều hành, chuyện gì cũng phải xem xét mọi mặt. Nếu lần này chúng ta cạnh tranh với một gia tộc nhỏ ở thành phố Bạch, bọn chú sẽ không nói gì. Nhưng Thôi Chí Trung đến từ tỉnh Giang Nam không phải là người chúng ta có thể đắc tội. Chú nghe nói rằng gần đây cha cháu vẫn đang có kế hoạch đặt chân đến Giang Nam, vậy thì càng không thể gây sự với người tỉnh Giang Nam! Đó không phải là tạo ra kẻ thù cho chính mình sao? Cháu nên trả lại mảnh đất này! Cháu không phải chịu trách nhiệm về tổn thất 70 triệu, không phải là ban giám đốc không biết điều, về phía tổng công ty nhất định sẽ bao che cho cháu.”
Trương đổng sự nhướng mày!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.