"Bảy mươi triệu! Ông định bao che cho cô ta? Tôi không đồng ý! Đây là sai sót cô ta tự mình gây ra, tôi sẽ không gánh vác thay! Nếu cô ta không giải quyết được chuyện này thì cô ta nên nhận lỗi và từ chức, ban giám đốc sẽ không bổ nhiệm giám đốc điều hành bất tài như vậy!
Âu Dương Thiến dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai ông già, trong lòng cười khẩy.
Đúng, những người này không có công lao thì cũng có khổ lao nhưng lớn tuổi rồi, dã tâm cũng lớn hơn.
Dù sao tài sản của Âu Dương gia vẫn thuộc sở hữu của họ Âu Dương, không đến lượt bọn họ làm chủ!
"Tôi hiểu hai chú lo lắng cho Âu Dương gia như thế nào. Nhưng các chú phải hiểu rằng tôi mới là giám đốc điều hành của công ty chi nhánh tập đoàn Âu Dương! Tôi có quyền quyết định dự án này nên tiến hành như thế nào!"
Giọng nói của Âu Dương Thiến dõng dạc, trong lời nói của cô ta có một chút khí thế của một người cấp trên! Nhưng đương nhiên là hai ông già sẽ không sợ một cô bé.
Trương đổng sự nhìn Âu Dương Thiến với vẻ khinh thường.
"Vậy thì đừng trách lão già tôi nói lời khó nghe, suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi." Ông ta liếc mắt nhìn mọi người có mặt, trong mắt mọi người đều hiện lên sự ngầm hiểu.
“Làm thế nào mà cô có thể ngồi lên được vị trí đó… Tôi không cần phải nói thêm nữa!”
Âu Dương Thiến như nghẹn lại!
Đây chẳng phải là đang nói cô ta dựa vào Thân Bá Xương để tác oai tác quái sao!
Mặc dù giữa cô ta và người giàu nhất không phát sinh chuyện gì, cũng nhiều lần ám thị Thân Bá Xương giúp cô ta đưa ra lời thanh minh ở thành phố Bạch nhưng anh ta luôn phớt lờ.
Đối với anh ta, đó chỉ là thêm một câu chuyện tình yêu nữa, anh ta không hề để tâm đến nó. Ở thành phố Bạch, Âu Dương Thiến suốt ngày phải mang trên mình chậu nước bẩn này, cảm giác như sắp chết ngạt thở!
Lâm đổng sự bước ra với một nụ cười để xoa dịu.
"Thiến Thiến à, lời lão Trương nói có chút thô thiển, chuyện đã đến nước này, hay là hãy nhờ người giàu nhất giúp cháu giải quyết, dù sao thì cũng chỉ là một câu nói thôi mà? Hoặc là, cháu có thể đến Giang Nam một chuyến, chẳng phải chuyện này có thể dễ dàng giải quyết sao? Phụ nữ mà, hà tất phải mệt mỏi như vậy?”
Đây giống như một chậu nước lạnh hất vào trái tim Âu Dương Thiến!
Đến Giang Nam... sao không trực tiếp nói là bảo cô ta một lần nữa leo lên giường của người giàu nhất đi!
Cuối cùng cô ta cũng hiểu rằng nếu chuyện này không được giải quyết ổn thỏa thì những ông già này sẽ luôn bám víu vào điểm này mãi không buông. Sau này khi làm việc ở tập đoàn Âu Dương, cô ta sẽ gặp nhiều rắc rối và khó thuyết phục lòng người.
Cô ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
"Tôi chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề này trước trưa mai."
Trương đổng sự cười lạnh: "Trưa mai? Người giàu nhất nhanh như vậy sao?"
Âu Dương Thiến giả vờ như không ra cách nói nước đôi của ông ta, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Tôi nhắc lại, việc này không liên quan gì tới người giàu nhất, chuyện này tôi sẽ đích thân giải quyết, sẽ không đến tỉnh Giang Nam. Nếu các vị đổng sự không còn việc gì nữa, mời về cho."
“Đợi đã!” Trương đổng sự đứng lên, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thiến: “Trưa ngày mai nếu cô không giải quyết được thì phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
Âu Dương Thiến hít sâu một hơi.
"Vậy thì tôi sẽ nhận lỗi và từ chức! Cho dù ban giám đốc chọn ai làm giám đốc điều hành, Âu Dương gia đều không có ý kiến gì."
"Được!" Đó chính là điều mà Trương đổng sự mong muốn, sau đó ông ta mỉm cười đầy ẩn ý: "Vậy chúng tôi sẽ chờ đợi tin tốt từ giám đốc."
Âu Dương Thiến tức giận đến toàn thân run lên. Dù bị buộc phải hạ quân lệnh nhưng cô ta cũng biết rằng đây gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Đừng nói là giải quyết, trước trưa mai cô ta muốn gặp được Thôi Chí Trung đó cũng vô cùng khó khăn.
Nhưng chuyện đã đến nước này, cô ta không còn lựa chọn nào khác.
"Nói với bộ phận khách hàng tối nay cùng tôi đi gặp một người."