Mãnh Long Thiên Y

Chương 135: Cô coi trọng bản thân quá rồi đó!




Lý Cảnh Thiên bị hỏi liền sửng sốt.
Tôi đã giúp cô trừ ma, ký hợp được hợp đồng và lấy lại dự án thành công, nhưng thay vì một lời khen ngợi lại là những câu hỏi khó hiểu.
Anh chợt hiểu tại sao những người làm công ăn lương đó lại phẫn nộ đến vậy.
Tư bản không phải là con người!
"Cô coi trọng bản thân quá rồi đó! Ấn đường cô đen, sắc mặt cũng không tốt. Tôi làm chuyện đó với cô ư? Tỉnh táo lại đi! Đêm khuya nên mơ mộng đẹp à?" Anh liếc mắt khinh thường nhìn Âu Dương Thiến, sau đó chỉ vào trợ lý đang đứng trong góc.
"Tôi thà làm chuyện đó với cô ấy hơn là với cô!"
Cô trợ lý lập tức đỏ mặt, sau đó ngượng ngùng cúi đầu trước ánh mắt sửng sốt của sếp.
Vừa rồi chắc chắn cô ta bị mù, làm sao bây giờ mới phát hiện phó trưởng phòng Lý đẹp trai như vậy chứ! Không chỉ đẹp trai mà còn có thể trừ ma. Điều quan trọng nhất là có con mắt tinh tường!
Phụ nữ luôn có sự so bì. Cô ta biết sếp của mình xinh đẹp như thế nào, cũng biết trước đây có bao nhiêu người vây quanh sếp. Mặc dù đều vì quyền lực và lợi nhuận, nhưng cũng là vì bản thân Âu Dương Thiến là một người đẹp hiếm có.
Hàng ngày cô ta ở bên cạnh sếp nhưng lại như bị tàng hình, trong mắt người khác chỉ có sếp chứ không bao giờ nhìn thấy cô ta. Nhưng người đàn ông trước mặt lại nói rằng anh thà làm chuyện đó với mình còn hơn Âu Dương Thiến. Điều đó có phải chứng tỏ mình rất đặc biệt trong mắt anh ấy không?
Tuy nhiên, trợ lý còn chưa kịp ngượng ngùng xong, Hạ Quân vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng để quan sát nói:
"Cô có ngốc không? Người ta mới nói một câu như vậy mà đầu óc đã suy nghĩ đến cao trào rồi sao? Người ta nói thà làm với cô... ý gì chứ? Cô hãy tự nghĩ đi."
Người trợ lý bối rối suy nghĩ một lúc rồi mới định thần lại.
Người ta nói thà rằng... vậy có nghĩa là cô ta cũng chẳng ra sao, chỉ nhỉnh hơn Âu Dương Thiến một chút thôi. Nhưng cô ta cũng hài lòng rồi.
Ở phía khác, Lý Cảnh Thiên chỉ chuyên tâm đấu với Âu Dương Thiến, không biết rằng chỉ bằng một câu nói đùa bình thường đã dễ dàng thu phục được một cô fangirl nhỏ.

Chuyến xe trở về yên tĩnh lạ thường.
Âu Dương Thiến vẫn ngồi trên ghế chính, lạnh lùng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, Hạ Quân tức giận nhìn Lý Cảnh Thiên.
Cô trợ lý thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, lén lút nhìn chằm chằm về phía Lý Cảnh Thiên, nhưng Lý Cảnh Thiên lại mạnh dạn ngồi bên cạnh cô ta, nói chuyện như không có ai xung quanh.
Lúc đầu, trợ lý lo lắng rằng sếp sẽ không vui nếu cô ta nói chuyện với Lý Cảnh Thiên. Nhưng một lúc sau, cô ta nhận ra Âu Dương Thiến hình như không để ý tới bọn họ nên mạnh dạn nói chuyện với anh. Hai người càng trò chuyện càng vui vẻ, lâu lâu lại vang lên những tiếng cười và âm thanh hờn dỗi.
Thấy vậy, Âu Dương Thiến chỉ khẽ cau mày nhưng không nói gì, tiếp tục nghịch điện thoại.
Rõ ràng mọi việc đã được giải quyết êm xuôi, nhưng bầu không khí giữa bốn người còn kỳ lại hơn cả khi họ đến.
Mười phút sau, xe dừng lại trước cổng một ga tàu điện ngầm.
"Hai người xuống xe đi!"
“A?” Trợ lý khó hiểu ngẩng đầu lên, cô ta đang cùng Lý Cảnh Thiên trò chuyện vui vẻ.
Nhìn khung cảnh xa lạ ngoài cửa sổ, trợ lý bối rối hỏi: "Sếp, không phải chúng ta về công ty sao?"
Giọng Âu Dương Thiến lạnh lùng: "Không phải bình thường, sau giờ làm việc cô thường đi tàu điện ngầm về nhà sao? Sao vậy? Ngay cả lối vào tàu điện ngầm cũng không nhận ra à?"
Trợ lý vẫn chưa kịp phản ứng. Mặc dù tính tình Âu Dương Thiến không tốt, nhưng đối với cô ta cũng tạm được. Nếu tăng ca quá muộn sẽ luôn dặn tài xế đích thân đưa cô ta về nhà. Bỏ cô ta lại trên đường lúc nửa đêm giống như hôm nay là chuyện chưa từng xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.