Thì ra từ khi Âu Dương Thành làm tiêu tùng mấy dự án kia thì đã bị Âu Dương Hoằng Thái huỷ bỏ tất cả chức vụ, địa vị của ông ta trong tập đoàn Âu Dương cũng rớt xuống ngàn trượng.
Không có chức vị nên những thuộc hạ lúc trước đều phản bội ông ta, bỏ đi hoặc là quy thuận những đổng sự khác. Rõ ràng còn là người của Âu Dương gia, nhưng ông ta lại biến thành con chó không có nhà, bị người người kêu đánh.
Nếu không phải Âu Dương Hoằng Thái và Âu Dương Thiến còn chống đỡ Âu Dương gia thì hiện tại ông ta không giữ nổi thể diện nữa.
Cả ngày ông ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên uống say như chết, còn bị nghiện cờ bạc, một lòng muốn dựa vào vận may để thắng lại số tài sản đã làm mất. Nhưng không ngờ ông ta lại bị người của sàn đấm bốc ngầm gài bẫy, càng đánh thì càng thua.
Trong cơn tức giận, Âu Dương Hoằng Thái đã đóng băng tất cả tài sản trên danh nghĩa của Âu Dương Thành, sau đó bán một phần bất động sản đi mới trả được hết món nợ bài bạc đó.
Vốn cho rằng Âu Dương Thành sẽ nhớ kỹ bài học này, không ngờ ông ta vẫn không chừa tật, ngày nào cũng chạy đến sàn đấm bốc ngầm để tìm kiếm cơ hội hốt bạc.
Lý Cảnh Thiên nghe kể những chuyện này thì đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương Thành.
Khi đó gia chủ năm nhà cùng đến nhà tổ để từ hôn, Âu Dương Thành còn bày ra dáng vẻ đại ca, bốn nhà còn lại đều phải nhìn sắc mặt ông ta để làm việc.
Có lẽ lúc đó cả ông ta cũng không ngờ rằng không có quan hệ thông gia với Thiên Y chèo chống thì vận thế của Âu Dương gia sẽ suy sụp đến mức này.
Nhưng cũng may Âu Dương Hoằng Thái còn có tầm nhìn. Nếu không phải trong nhà có ông lão đó chống đỡ, nếu ông ấy không nhờ anh xem bệnh cho Âu Dương Thiến thì chỉ sợ hiện tại tình hình của Âu Dương gia còn hỏng bét hơn bây giờ.
"Sư phụ, chỉ sợ Âu Dương Thành mua đan dược là vì cuộc thi quyền anh."
Trong thế giới ngầm của Bạch Thị có đến mấy môn phái, trong đó lợi hại nhất chính là Chấn Thiên Môn, Long Sinh Môn và Quang Thịnh Môn. Ba môn phái vẫn luôn đấu đá với nhau, khi Chấn Thiên Môn đổi chủ thì Long Sinh Môn và Quang Thịnh Môn cũng từng muốn chiếm đoạt Chấn Thiên Môn, nhưng lại bị Quan Lỗi giải quyết nhanh gọn.
Cuộc thi quyền anh mỗi năm một lần là cơ hội duy nhất để sát nhập thế lực khác một cách "Hợp pháp". Chỉ cần có thể đánh thắng người của môn phái khác thì có thể trở thành chúa tể của thế giới ngầm.
Nhưng vài chục năm nay trận tranh tài cuối cùng vẫn luôn đánh ngang tay, không ai thật sự chiến thắng cả.
Không có mấy ai chịu liều mạng.
Cuộc thi quyền anh chia thành cuộc thi bên ngoài và cuộc thi nội bộ.
Cuộc thi nội bộ là đặc biệt chuẩn bị cho ba môn phái, người ngoài không thể tham gia. Trước khi tranh tài, mỗi người dự thi sẽ ký tên lên một tờ giấy sinh tử, trong quá trình thi đấu dù xảy ra chuyện gì cũng tự chịu trách nhiệm.
Mà cuộc thi bên ngoài là yêu cầu rõ phải có giới hạn, không được đụng tới mạng người. Kẻ nào cũng có thể báo danh, chỉ cần lấy được thứ hạng thì có thể thu được tiền thưởng tương ứng và địa vị xã hội nhất định.
Nói cách khác, Âu Dương Thành muốn dùng cách này để giành được tiền thưởng, đồng thời làm người khác tôn kính mình lần nữa, giúp Âu Dương gia trở lại đỉnh cao.
Mặc dù phương pháp kia có chút mưu lợi, nhưng nếu xui xẻo thì có thể sẽ đánh đổi bằng mạng sống.
Xem ra Âu Dương Thành thật sự đã đến đường cùng rồi.
"Sư phụ, đồ đệ muốn hỏi chúng ta có thể bán đan dược cho Âu Dương Thành không?"
Lý Cảnh Thiên lại xua tay.
"Tôi đã nói là giao toàn quyền chuyện làm ăn cho anh xử lý thì sẽ không hỏi đến, bán hay không tự anh cân nhắc. Tôi chỉ có một nguyên tắc, đó là bán có giới hạn, dù là ai muốn mua cũng phải trả giá ngang hàng, anh hiểu chứ?"
Vẻ mặt của Quan Lỗi trở nên rất kích động.
Việc này chứng tỏ Lý Cảnh Thiên rất tin tưởng anh ta.
Nói xong chuyện công việc, vẻ mặt Lý Cảnh Thiên dịu xuống.
"Có phải anh muốn đi tham gia cuộc thi quyền anh không?"
Quan Lỗi trịnh trọng khẽ gật đầu.
Ông lớn của mỗi môn phái đều sẽ tham gia trận tranh đấu cuối cùng, tất nhiên Quan Lỗi cũng không ngoại lệ.
Lần đầu tiên trong mắt anh ta hiện ra khát vọng đối với chiến thắng và hoang mang đối với con đường phía trước.
Mặc dù không phải lần đầu tiên Quan Lỗi tham gia cuộc thi nội bộ, nhưng anh ta vẫn còn sợ hãi đối với độ tàn khốc của mấy lần tranh tài trước.
Lý Cảnh Thiên nhíu mày.
"Anh muốn trở thành chúa tể thế giới ngầm?"
Quan Lỗi lại cười khổ và nói: "Đối với tôi, Chấn Thiên Môn có thể trở thành chúa tể hay không cũng không quan trọng yếu. Tôi tham gia cuộc thi quyền anh chỉ có hai nguyên nhân."
"Thứ nhất, tôi không muốn trở lại thành dáng vẻ trước kia, muốn mạnh lên để không còn ai bắt nạt được mình nữa."
"Thứ hai, tôi muốn giúp được sư phụ. Chỉ khi nào tôi mạnh lên thì mới có thể bảo vệ tốt cho sư phụ!"
Anh ta nhìn thẳng vào Lý Cảnh Thiên, không có nửa phần né tránh.
Lời này thật sự là xuất phát từ nội tâm.
Lý Cảnh Thiên bảo Quả Nhi lấy ra một quyển sách quý rồi đưa cho Quan Lỗi.
"Còn thời gian một tháng nữa mới đến cuộc thi quyền anh, anh kết hợp tu luyện nội dung trong này xen kẽ với luyện tập quyền cước. Mặc dù không thể thành công hoàn toàn, nhưng cũng đủ đột phá."
Quan Lỗi lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Sư phụ, đây là cái gì?"
Lý Cảnh Thiên không nói rõ mà chỉ trả lời mơ hồ: "Nó chỉ giúp công pháp của anh càng vững chắc hơn, giảm bớt khả năng anh bị thương. Chỉ cần anh tu luyện theo thì công pháp nhất định có thể tiến thêm một bước trước cuộc thi quyền anh."
"Vâng, đồ đệ nhất định không phụ kỳ vọng của sư phụ!"
Quan Lỗi cầm quyển sách đó rồi vui mừng rời đi, đồng thời quyết tâm sau này sẽ trung thành tuyệt đối với sư phụ cũng trở nên kiên định!
Nhưng Quả Nhi lại hơi lo lắng.
"Sư huynh, Quan Lỗi có thể dùng đến bản bí tịch chân khí này sao? Anh ta chỉ là một người bình thường, những thứ này đối với anh ta có quá..."
"Yên tâm đi!" Lý Cảnh Thiên nhìn chằm chằm hướng Quan Lỗi rời đi mà nói: "Người bình thường có chỗ tốt của người bình thường. Tự tu luyện khó vào được pháp môn, chỉ cần anh ta dốc lòng tu luyện thì chân khí có thể hóa thành sức mạnh bên ngoài, có tác dụng giảm xóc nhất định đối với tổn thương thể xác, nhất định rất có ích cho anh ta."
"Nếu anh ta thật sự có tuệ căn, lĩnh hội ra chân khí thì nhất định sẽ đến hỏi anh, đến lúc đó anh dẫn anh ta nhập môn, cũng không thể để anh ta gọi uổng phí một tiếng sư phụ được."
Quả Nhi cười một tiếng.
"Trước kia Quan Lỗi gọi anh là sư phụ thì vẻ mặt anh khó coi như bị táo bón mấy ngày. Hiện tại lại rất che chở anh ta. Anh không sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ có người nói Quan Lỗi gian lận à?"
Lý Cảnh Thiên lại có chút kiêu ngạo.
"Quan Lỗi có ánh mắt tinh tường nên nhìn đúng sư phụ xứng đáng, dựa vào năng lực của mình để bái sư, cái này mà là gian lận sao? Nếu anh đã thừa nhận anh ta thì anh bật hack cho anh ta đã là gì?"
Quả Nhi lập tức bổ nhào vào lòng Lý Cảnh Thiên rồi nhẹ nhàng cắn một cái lên ngực anh.
"Em thích dáng vẻ của sư huynh nhất, đặc biệt có cảm giác an toàn." Nói xong, tay cô bắt đầu hư hỏng mà di chuyển.
"Sư huynh... Em có học tập kiến thức mới, để em thực hành chút đi..."
"Ngoan, đừng làm rộn..." Giọng Lý Cảnh Thiên hơi khàn khàn: "Còn chuyện quan trọng chưa làm mà!"
Nhưng Quả Nhi không chịu nghe lời, không bỏ cuộc mà quấn lấy anh.
"Vậy thì làm!"