Mãnh Long Thiên Y

Chương 142: Kêu bậy bạ cái gì đó?




Thì ra là thế!
Quả Nhi bỗng bừng tỉnh. Nhưng mà nói chuyện với một nữ quỷ không đầu làm cô cứ cảm thấy hơi quái lạ.
"Sư huynh, anh có thể trị hết cho cô ta không?"
Quả Nhi không xác định lắm, mặc dù sư huynh kế thừa y bát của cha mình, nhưng chữa bệnh cho người và chữa cho quỷ là hai việc khác nhau.
Huống chi muốn nối đầu cho một nữ quỷ không đầu không phải là chữa bệnh mà là làm ảo thuật!
Ai ngờ Lý Cảnh Thiên lại thản nhiên cười một tiếng.
"Nếu không được thì anh dẫn cô ta về làm gì?"
Vừa dứt lời, nữ quỷ vốn tung bay trên hương An Hồn chợt hiện ra bản thể rồi phịch một tiếng quỳ xuống đất.
"Nếu có được một viên cái đầu mới để hồn phách hoàn chỉnh thì tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử để báo ân tái sinh!"
Nữ quỷ kia vừa nói vừa bay về hướng Lý Cảnh Thiên.
Cảnh này làm Quả Nhi cau chặt mày lại.
Cái gì mà làm trâu làm ngựa để báo ân tái sinh, rõ ràng là thèm thân thể của sư huynh!
Quả Nhi có chút hối hận, cô không nên nhắc đến chuyện này!
Nhưng đã quá muộn, tốc độ của sư huynh quá nhanh, chỉ trong nháy mắt mà anh đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Nữ quỷ kia như có như không mà "Bơi" trước mặt hắn, không biết do lạnh hay khẩn trương mà hai tay cô ta run lên nhè nhẹ rồi khẽ nắm lại với nhau.
Lý Cảnh Thiên đánh giá thân thể nữ quỷ từ trên xuống dưới.
Chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên mảnh khảnh cũng không có chút thịt thừa nào. Trừ không có đầu ra thì dáng người cô ta cũng không tệ.
Anh lật tay tung châm, trong lúc rảnh tay còn chạm nhẹ hai cái lên tay nữ quỷ.
"Đừng khẩn trương như vậy, không đau đâu, thả lỏng một chút, rất nhanh sẽ kết thúc."
Quả Nhi đang đứng một bên đốt hai cây hương An Hồn giúp anh, còn chuẩn bị một viên Cố Hồn Đan, nghe thấy lời này của sư huynh thì cảm thấy như có nghĩa khác.
Cô hung tợn trừng nữ quỷ kia một cái.
Trực giác của phụ nữ mách bảo cô rằng nữ quỷ này không đơn giản!
Hương An Hồn dấy lên hai bên thân thể nữ quỷ, Lý Cảnh Thiên đốt một chiếc đèn đặc chế trên đầu nữ quỷ, dưới chân dán một tấm bùa không biết tên.
Nữ quỷ dám nằm ở đây cũng cần dũng khí cực lớn. Hiện tại là lúc cô ta suy yếu nhất, bất kỳ công kích nào cũng đủ làm cô ta hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Dưới sự trợ giúp của những công cụ xung quanh, thân thể nữ quỷ bắt đầu biến thành thực thể. Đầu tiên Lý Cảnh Thiên châm mấy châm lên chỗ vai cổ của nữ quỷ, sau đó phong bế khí tức của cô ta, một tay sờ lên cổ rồi lật người cô ta lên.
"Cũng may cổ của cô vẫn còn, nếu không rất khó!"
Một giây sau, anh lật tay tung châm, đâm ba cây ngân châm lên chiếc cổ thon dài kia. Cái đèn trên đầu lúc sáng lúc tối, rõ ràng trong phòng không có một gió nhưng ánh đèn cứ lay động như sẽ lập tức bị dập tắt.
"Công... Công tử... Tôi thật khó chịu, cứu tôi..."
Giọng nói của nữ quỷ rất quyến rũ, nếu không biết mà nghe thấy lời này còn tưởng rằng hai người đang làm chuyện gì không thể miêu tả.
"Công tử... Cầu xin anh ~ a ~ đừng mà..."
Mặt Quả Nhi lạnh căm căm.
"Kêu bậy bạ cái gì đó? Kêu nữa chúng tôi mặc kệ!"
Nữ quỷ lập tức ngậm miệng.
Mặc dù vẫn phát ra tiếng a a ưm ưm, cũng rốt cuộc cũng không kêu lên nữa.
Hương An Hồn không ngừng thiêu đốt, đột nhiên, tấm bùa dưới chân nữ quỷ cháy thành tro bụi. Mà tro tàn kia lại quanh quẩn dưới hương An Hồn rồi chậm rãi hội tụ thành một cái đầu và bay lên cổ nữ quỷ kia.
Lại qua thời gian một khắc, ánh đèn trên cao triệt để dập tắt, cái đầu kia cũng chầm chậm biến thành thực thể rồi được gắn lên trên cổ nữ quỷ.
Rốt cục Lý Cảnh Thiên cũng thu châm, chùi chùi mồ hôi trên trán.
"Được rồi, cộ động đậy thử xem."
Nữ quỷ chậm rãi ngồi dậy, không dám tin mà để tay lên cổ mình lắc qua trái lắc qua phải.
"Tôi thật sự mọc lại cái đầu!" Cô ta mừng rỡ như điên: "Công tử, tôi đẹp không?"
Vẻ mặt Quả Nhi lập tức thay đổi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.