"Cô đẹp, cô quá đẹp. Cô đẹp muốn chết luôn. Không đẹp thì sao lại chết chứ? Sư huynh, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, bảo cô ta mau cút đi!"
Lúc không có đầu, Quả Nhi không biết dáng vẻ của cô ta thế nào, hiện tại biết rồi thì cảm thấy còn đáng sợ hơn lúc không đầu.
Cái đầu này thực sự quá đẹp!
Đẹp đến mức cô nhìn một chút thôi cũng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Mặc dù cô ta không phải người, nhưng lấy năng lực của sư huynh thì có một trăm phương pháp giữ được cô ta ở bên cạnh.
Sớm biết vậy thì vừa rồi cô nên động tay chân làm nữ quỷ này hồn phi phách tán để bây giờ khỏi có thêm một tình địch!
Nhưng cô chỉ cảm nghĩ vậy thôi, làm Thánh Cô bà bà nên cô không được làm trái phép tắc của Thiên Y, nếu không sẽ bị trừng phạt.
Hiện giờ Quả Nhi chỉ có thể căm hận trừng nữ quỷ: "Tâm nguyện của cô đã được hoàn thành rồi, có thể đi rồi đó."
Nhưng nữ quỷ lại quỳ xuống trước mặt Lý Cảnh Thiên.
"Về sau công tử chính là ân nhân tái sinh của tiểu nữ, tiểu nữ nguyện làm bất cứ chuyện gì vì công tử!"
Quả Nhi khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô ta.
"Không cần, cô là quỷ, cô không làm được cái gì cả."
Ai ngờ nữ quỷ lại cười một tiếng, dùng tay vẩy vẩy lọn tóc mới mọc ra, lọn tóc mềm mại choàng lên đầu vai trắng nõn của cô ta giống như thác nước.
"Tôi là cô hồn dã quỷ, không bài vị không linh cữu, không có nơi để đi. Địa Phủ cũng không có nơi cho tôi dung thân, xin công tử thu nhận tôi đi. Tôi dám đảm bảo mình có thể làm ngài vui vẻ hơn bất cứ người phụ nữ nào!"
Lời này lập tức đụng trúng vảy ngược của Quả Nhi!
"Tôi và sư huynh là thanh mai trúc mã, một nữ quỷ như cô có thể so được sao? Còn dám nói lung tung thì có tin tôi lập tức đánh cô tan thành mây khói không?"
Nữ quỷ phát ra tiếng cười như chuông bạc.
"Chỉ cần công tử muốn làm thì tôi có thể làm mọi lúc. Quan trọng hơn là tôi sẽ không mang thai. Công tử có thể không cần lo lắng, muốn làm liền làm..."
Khụ khụ.
Lý Cảnh Thiên lúng túng ho hai tiếng.
Nữ quỷ này coi anh là người gì vậy? Anh đói khát như thế sao?
"Được rồi, hai người đừng cãi ầm ĩ nữa. Nữ quỷ, cô qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Nữ quỷ ngượng ngùng cười một tiếng, nhăn nhăn nhó nhó đến trước mặt hắn rồi hơi khom người mà nói: "Công tử, nô gia có tên, tiện danh là Như Yên."
Quả Nhi nhếch miệng, vừa nghe cái tên là biết không phải tốt lành gì.
"Rốt cuộc linh hồn trên người Âu Dương Thiến là cái gì?"
Như Yên cười duyên dáng, vừa trả lời vừa không quên đá lông nheo với Lý Cảnh Thiên.
"Theo nô gia thấy đó là con hồ ly tinh."
Hồ ly tinh?
Lý Cảnh Thiên chau mày lại, anh cũng không ngờ đến trường hợp này.
"Tôi thấy súc sinh kia rất sợ cô, pháp lực của cô cao hơn ả sao?"
Như Yên cười cười, hất đầu lên giống như đang khoe khoang.
"Công tử có điều không biết. Phân chia cấp bậc trong Địa Phủ còn nghiêm ngặt hơn nhân gian, tôi là cô hồn dã quỷ thì đương nhiên là không có chỗ xếp hạng trong Quỷ Hồn."
"Súc sinh không bằng người, linh hồn trên người cô gái kia là hồ ly tinh, sau khi tu thành nữ thể thì bị người ta cưỡng chế phong ấn trên người cô ta, nhưng linh hồn ả tàn tạ không được đầy đủ nên một khi thoát khỏi bản thể thì con quỷ nào vừa chết cũng có thể giết được nó, chứ đừng nói là dạng chết hơn trăm năm pháp lực cao cường như tôi!"