"Cậu đi đâu đó? Tốt xấu gì cũng thay quần áo rồi đi!"
Khi nói chuyện, Thượng Quan Nhược Hoa đã chạy đến chỗ một chiếc xe tay ga di động. Hạ Hầu Thanh theo sát phía sau, vừa leo lên xe thì Thượng Quan Nhược Hoa đã xông ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.
Sau ba phút, Thượng Quan Nhược Hoa lặng lẽ ngừng xe lại ở vị trí cách cổng không xa.
Bởi vì cô nhìn thấy anh Cảnh Thiên mình luôn nhớ thương đang nói chuyện rất vui vẻ với Âu Dương Thiến ở đó.
Phẫn nộ! Thương tâm! Tủi thân!
Vô số tình cảm lập tức quét đến, Thượng Quan Nhược Hoa chỉ ngẩn người để mặc cho cho cơn sóng cả trong lòng càn quét.
Hạ Hầu Thanh còn ngồi bên cạnh châm ngòi thổi gió.
"Cậu xem đi tớ nói có sai không, anh ta thật sự qua lại với Âu Dương Thiến!" Hạ Hầu Thanh tức giận bất bình, vừa thấy không đáng cho Nhược Hoa vừa bi thương vì Lý Cảnh Thiên.
Nếu anh luôn níu kéo Thượng Quan gia không buông, nhưng chỉ cần Nhược Hoa thích anh thì anh cũng được tình nhân dù bác trai và anh Nhược Minh không đồng ý. Dù sao chuyện thế này cũng quá nhiều trong hào môn.
Có Nhược Hoa và Thượng Quan gia che chở, đời này Lý Cảnh Thiên không làm cái gì cũng có thể sung sướng như tiên.
Nhưng hiện tại anh vừa bám lấy Nhược Hoa mà còn đi dụ dỗ Âu Dương Thiến. Đây rõ ràng là muốn lấy lòng cả hai bên, nhưng lại đắc tội cả hai.
Bình thường Nhược Hoa có vẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng kỳ thật trong lòng rất có chủ kiến, trong mắt không chứa được một hạt cát.
Cô ấy vốn nghĩ rằng anh biết y thuật cũng có chút bản lĩnh, hiện tại xem ra hôn sự này huỷ bỏ là đúng!
Nếu Lý Cảnh Thiên dám dụ dỗ đến mình thì Hạ Hầu Thanh nhất định sẽ tự tay dạy anh làm người như thế nào!
Thượng Quan Nhược Hoa cứ lẳng lặng nhìn, nước mắt tủi thân rươm rướm trong hốc mắt, nhưng lại cứng đầu không chịu rơi xuống. Cô xuống xe rồi lặng lẽ trốn đằng sau cái cây gần cánh cổng.
Cô muốn nghe thử rốt cuộc hai người này đang nói nhỏ cái gì!
...
Mà đổi sang bên kia, Lý Cảnh Thiên đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi người phụ nữ điên Âu Dương Thiến này.
"Nếu cô đã xem theo dõi, đã biết tôi trong sạch thì cô còn tới tìm tôi làm gì?"
Đôi mắt Âu Dương Thiến như bắn ra lửa, trên mặt giả vờ như không thèm để ý, nhưng lại nhịn không được nhìn anh chằm chằm.
"Tôi không phải tới tìm anh, tôi tới thăm ngài Quỷ Diện."
Lý Cảnh Thiên liếc nhìn, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh miệt quỷ dị.
"Ồ? Cô quen biết ngài Quỷ Diện?"
"Đương nhiên!" Trên mặt Âu Dương Thiến tràn đầy kiêu ngạo, cứ như đứa nhỏ đang khoe khoang bánh kẹo của mình với người khác: "Không chỉ quen mà ngài Quỷ Diện còn từng cứu mạng tôi nữa!"
Nói xong, cô ta lại hung tợn nhìn chằm chằm Lý Cảnh Thiên.
"Đừng tưởng rằng anh biết đuổi quỷ, xem bệnh giúp tôi thì tôi sẽ cảm kích anh. Tôi mãi mãi không tha thứ những chuyện buồn nôn anh đã làm. Anh cũng đừng tưởng nhìn thấy hết thân thể tôi thì sẽ chiếm được tôi. Tôi cho anh biết, tôi thích ngài Quỷ Diện! Chỉ có anh ấy mới xứng là đại anh hùng!"
Lý Cảnh Thiên thật muốn bật cười.
Không ngờ mình tình cờ ngứa tay thôi mà đã dễ dàng bắt được trái tim Âu Dương Thiến.
Anh cũng không ngờ người phụ nữ kiêu ngạo như Âu Dương Thiến lại có thiện cảm mãnh liệt như vậy với một người chưa từng gặp mặt.
"Cô xác định ngài Quỷ Diện là anh hùng? Lỡ anh ta giống như tôi..."
"Ngậm miệng!" Âu Dương Thiến lớn tiếng quát lớn: “Ngài Quỷ Diện là vị thần cao quý nhất trong lòng tôi, không cho phép anh sỉ nhục! Ngài Quỷ Diện là chính nhân quân tử, làm sao có thể giống anh?"
Lý Cảnh Thiên không kiên nhẫn móc móc lỗ tai.
"Được được được, không giống tôi. Vậy cô tiếp tục chờ, tôi có thể đi được chưa?"
Ai ngờ Âu Dương Thiến lại đưa tay chặn anh lại.
"Muốn đi cũng được, nói rõ ràng trước đã. Rốt cuộc thứ trên người tôi là cái gì?"
Lý Cảnh Thiên kể nhanh tin tức mà nữ quỷ đã nói lại, đương nhiên, chỉ nói phần liên quan đến linh hồn, bỏ chuyện về nữ quỷ.
"Lần sau đi ra ngoài gặp đàn ông thì phải cẩn thận đấy, hiện giờ con hồ ly kia đang rất cần hấp thụ dương khí. Lần này là cô may mắn gặp được tôi đàng hoàng không nổi ý xấu. Lần tiếp theo chưa chắc đâu!"
Lý Cảnh Thiên ranh mãnh nhìn cô ta: "Âu Dương tiểu thư, phải kiềm chế đấy!"
Âu Dương Thiến rất muốn may cái miệng anh lại. Cô ta nhịn nửa ngày rồi cố nén lửa giận mà hỏi: "Kỳ hạn một tháng còn chưa tới. Ngày mai anh có đến công ty tôi không?"