Alice cắn răng chịu đựng sự đụng chạm, cô ta chỉ hung hăng trợn mắt nhìn đám đàn ông. Nếu có kiếp sau cô ta sẽ bắt chúng nợ máu trả bãng máu.
Lúc Alice bất lực nhất bỗng có một bóng người xuất hiện, đối phương thân hình thon gầy mặc quần áo đen, che kín mặt.
Bốn kẻ kia cảm nhận được sự nguy hiểm nên buông Alice ra.
“Mày là ai? Muốn chết hả, đừng có lo chuyện bao đồng!”
Nhưng người mặc đồ đen không nói gì, chỉ giơ tay lên.
Xoeẹt xoẹt xoẹt xoẹt! Bốn cây kim bạc đâm vào sau gáy của bốn người kia, sau đó chỉ thấy cả bốn người ngã lăn xuống đất.
Alice không dám tin chuyện trước mắt. “Cảm ơn ân cứu mạng, anh tên gì!”
Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Alice rồi cười một tiếng giòn như chuông.
“Không ngờ đệ nhất nữ sát thủ thiết huyết hoa hồng lại như vậy, xem sau này người có dám quyến rũ sư huynh của ta nữa không!”
Đối phương tháo mặt nạ ra, Alice trợn tròn cả mắt. Vậy mà lại là thánh cô!
“Là Thiên Y đại nhân bảo ngài cứu tôi ạ?”
Quả Nhi lườm cô ta một cái: “Sư huynh nói tát cô một cái cho cô một bài học, nhưng không muốn mạng của cô, sau này làm việc chú ý chút. Lần sau mà còn tái diễn sư huynh sẽ không can thiệp nữa đâu.”
“Cảm tạ Thiên Y đại nhân, cảm tạ thánh cô bà bà! Alice không dám nữa!”
Quả Nhi hừ một tiếng rồi vứt cho cô ta một viên đan dược.
“Thuốc bổ, chỉ giúp cô hồi phục khí lực, đủ để quay về nơi an toàn” Nói xong thì quay người đi mất.
Alice không dám do dự lập tức nhét thuốc vào miệng. Không tới một phút sau nội lực quay lại, không hồi phục hoàn toàn nhưng đủ để tự bảo vệ bản thân.
Cô ta biết đầy là cơ hội cuối cùng Thiên Y đại nhân cho cô ta. Cô ta không nghe theo lệnh của Thiên Y đại nhân nên ngài cho cô ta một bài học. Nhưng vẫn bảo toàn tính mạng và danh tiết cho cô ta.
Alice tự thề từ nay về sau tính mạng và cả cơ thể của cô †a sẽ thuộc về Thiên Y đại nhân.
Một tiếng sau giới sát thủ truyền tin. “Tứ Đại Thiên Vương” của giới sát thủ bị tiêu diệt.
Bọn chúng lợi dụng Alice bị trọng thương có mưu đồ trả thù, lại chọc giận Thiên Y đại nhân nên một chiêu giết hết.
Mọi người đều biết Thiên Y đại nhân y thuật cao siêu, có thể hồi sinh người chết, nối liền xương đã đứt. Cho dù đã bước cả hai chân vào điện Diêm Vương mà vẫn còn lại chút hơi tàn thì Thiên Y đại nhẫn vẫn cứu về được.
Không ngờ Thiên Y đại nhân vừa cứu người cũng vừa có thể giết người. Hơn nữa ra tay rất dứt khoát, tát một cái làm Alice trọng thương, vung châm một cái giết chết bốn người!
Chuyện này xảy ra trên người Thiên Y đại nhân nghe vừa vô lý nhưng lại hợp lý vô cùng!
Lý Cảnh Thiên sau khi biết tin tức chỉ nở nụ cười nhạt, anh cũng không hứng thú với chuyện bên ngoài.
Nửa đêm lúc 12 giờ kém 10, Lý Cảnh Thiên tới tập đoàn Âu Dương, u Dương Hoằng Thái và Âu Dương Thiến đã đứng đợi ở cửa.
“Lý huynh.” Nhìn thấy Lý Cảnh Thiên tới Âu Dương Hoãng Thái vội vã ra đón.
Hôm nay nghe Thiến Thiến kể chuyện Lý Cảnh Thiên định giải quyết vấn đề này dứt khoát một lần cho xong. Ông ta còn đang tưởng Âu Dương Thiến lại làm gì chọc giận Lý Cảnh Thiên, cho nên Lý Cảnh Thiên mới tức tốc giải quyết vấn đề trong đêm.
Hoá ra 12 giờ đêm là lúc âm khí nặng nhất, lúc này ma quỷ dễ xuất hiện. Vậy đánh nhau với ma quỷ vào đêm..... không phải là tự đi tìm đường chết sao?
Hôm nay Âu Dương Hoäng Thái gọi điện cả ngày cho Lý Cảnh Thiên nhưng điện thoại luôn trong trạng thái tắt máy, khó khăn lắm mới gặp được người ông ta cũng vội vã đi qua hỏi ra nguyên nhân.
Lý Cảnh Thiên xua tay bảo ông ta đừng vội. Sau khi vào. trong công ty mới kể lại những tin tức anh thu thập được trong khoảng thời gian này.
Âu Dương Hoăng Thái nghe xong kinh ngạc nói: “Vậy ý là, nếu cưỡng chế tách thứ đó ra khỏi Thiến Thiến thì con bé sẽ mất trí nhớ? Quên mất chuyện của mấy năm nay? Không có khả năng hồi phục trí nhớ? Không ảnh hưởng tới sức khoẻ chứ?”
Lý Cảnh Thiên lắc đầu. “Hiện tại tôi chỉ biết như vậy, về việc mất trí nhớ hay vấn đề sức khỏe tôi không thể đảm bảo”
“Cái gì” Âu Dương Thiến cao giọng. “Anh dám không đảm bảo? Anh là bác sĩ mà? Anh bảo anh đồng ý chữa bệnh cho tôi mà lại không chịu trách nhiệm về cơ thể của tôi tới cùng!”
Lý Cảnh Thiên nhíu mày. “Cô có chắc là cô để tôi chịu trách nhiệm cho 'cơ thể của cô tới cùng không?”
“Anh! Cái đồ lưu mạnh!”
Lý Cảnh Thiên nhún vai “Ông cũng thấy đó, ngài Âu Dương, cái thái độ của cháu gái ông với tôi, tôi không muốn hao tốn tâm sức cho cô ta đâu. Có chữa hay không ông cháu hai người chọn đi!”
Âu Dương Hoằng Thái nhăn mặt quát Âu Dương Thiến. “Thiến Thiến, con im đi! Đừng làm loạn nữa! Lịch sự với Lý huynh một chút!”
Sau đó lại cầu xin Lý Cảnh Thiên: “Chữa! Đương nhiên phải chữa!”
Chữa được bệnh cùng lắm mất trí nhớ, nhưng không chữa thì sẽ mất mạng.
Lý Cảnh Thiên biết Âu Dương Hoằng Thái sẽ chọn như vậy nên lấy lò bát quái ra.
“Đi thôi! Như Yên!”
Chỉ thấy trong lò bát quái bay ra một làn sương trắng, sau đó một bóng phụ nữ xuất hiện.
Âu Dương Thiến thấy hình bóng trước mặt rất quen, giống như đã từng gặp ở đâu.
Như Yên rũ tàn hương bám trên người rạng rỡ nói với Lý Cảnh Thiên. “Vâng, chủ nhân, Như Yên nhận lệnh!”
Giọng nói như chuông bạc là đầu óc Âu Dương Thiến ong ong! Cô ta cố gắng nhìn kĩ dung mạo của Như Yên kia! Dung nhan xinh đẹp khiến bản thân Âu Dương Thiến phải ghen tị.
“Đây là gì? Cô.....” Âu Dương Thiên kinh hãi.
Nhưng còn chưa đợi Âu Dương Thiến nói xong cô ta đã cảm thấy trong đầu như có gì đó muốn thoát ra, nó như đang muốn xé toạch cơ thể để chui ra ngoài. Vẻ mặt cô ta bắt đầu hoảng loạn, trái tim đau đớn như bị moi ra, cô ta không thể. chịu được nữa.
Chỉ một giây sau cô ta mềm oạt ngã xuống sofa.
“Thiến Thiến con sao vậy?” Âu Dương Hoằng Thái lo lắng.
Âu Dương Thiến sợ hãi, đầu đau như muốn nổ tung. “Không.....Không muốn! Đau quá.”
Toàn thân Âu Dương Thiến phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị, trên mặt hiện ra đường nét của một con hồ ly.
“AI” Cô ta hét lên một tiếng rồi ngất lịm.