Mãnh Long Thiên Y

Chương 157: Đột nhiên!




"Đúng đúng đúng! Chào chị dâu!"
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong phòng riêng đều gọi Quả Nhi một tiếng chị dâu, hai tiếng cũng chị dâu, điều này vô cùng thỏa mãn sự hư vinh của Triệu Hữu Tài!
Nhưng Quả Nhi lại không vui như vậy.
Vốn dĩ cô đồng ý tới ăn cơm với Triệu Hữu Tài vì không muốn làm mất mặt Triệu Hữu Tài, hơn nữa sư huynh cũng
muốn đến ăn ở đây. Nhưng bây giờ, ngay trước mặt sư huynh mà cô lại trở thành chị dâu của người khác?
Điều này đã chạm đến điểm mấu chốt của cô!
Cô sợ sư huynh sẽ tức giận vì điều này, trong lòng đột nhiên bối rối, nhưng khi đang hoảng loạn, cô lại cảm thấy sư huynh nhẹ nhàng nảm lấy tay mình.
Cô lập tức bình tĩnh lại! Cũng may, sư huynh vẫn luôn ở phía sau cô.
Sắc mặt cô tối sầm, lạnh lùng nói:
"Tôi không phải chị dâu của các người, tôi chỉ là hàng xóm cũ của anh Triệu. Chúng tôi chỉ là bạn bè, không hề có bất cứ quan hệ nào cả. Anh Triệu, nếu hôm nay là buổi họp mặt bạn bè của anh thì tôi sẽ không làm phiền anh. Tạm biệt."
Nói xong, cô kéo Lý Cảnh Thiên định rời đi.
Triệu Hữu Tài thấy con vịt đã đến bên miệng sắp bay đi, lập tức ngăn lại, khéo léo khuyên nhủ:
"Đừng đừng đừng, Quả Nhi, em đừng tức giận, những người này đều là người thô lỗ, bọn anh thường cùng nhau đùa giỡn, đã quen rồi, em không cần để ý. Nếu bây giờ em rời đi, ở trước mặt nhiều người như vậy, thì ông anh này của em sẽ mất hết mặt mũi. Em gái, em sẽ không làm khó ông anh này đúng chứ?"
Nói xong, anh ta quay sang nói với mọi người: “Các người không được nói bậy! Quả Nhi là hàng xóm của tôi, cô ấy còn trẻ còn ngại ngùng, tôi đã chăm sóc cô ấy lớn lên, giống như: em gái của tôi vậy! Ai lại nói bậy nữa thì tự phạt ba ly!"
Quả Nhi khế cau mày, quyết tâm rời đi của cô hơi dao động trong giây lát.
Triệu Hữu Tài từng cứu mạng cô, và thực sự cũng luôn chăm sóc cô, mặc dù cô cũng không cần anh ta chăm sóc, nhưng anh ta cũng coi như tốt bụng...
Nhìn thấy Quả Nhi vẫn không muốn ở lại, Triệu Hữu Tài cảm thấy lo lảng, lúc này anh ta mới nhìn về phía Lý Cảnh Thiên ở phía sau.
"Đồ ngốc, lát nữa ở đây chúng tôi sẽ có giò, còn có gà nướng và các loại thịt cá để cậu ăn thoải mái. Cậu có muốn ở lại đây không?"
Lý Cảnh Thiên liếc mắt nhìn những người ở đây, lại nhìn thấy tia sáng trong mắt Triệu Hữu Tài, trong đầu anh nảy ra một ý tưởng.
Anh nhe răng cười một cách ngây ngô.
"Được! Được! Tôi thích giò! Giò!"
Triệu Hữu Tài khinh thường nhìn Lý Cảnh Thiên, nghĩ thầm anh đúng thật là một kẻ ngốc, chỉ cần một cái giò là có thể vui mừng như vậy. Thậm chí còn không nhìn ra, những người đàn ông có mặt ở đây đang nhìn Quả Nhi bằng ánh mắt như dã thú nhìn đồ ăn ngon!
Đột nhiên! Trong đầu Triệu Hữu Tài lóe lên một tia sáng!
Vốn dĩ anh ta muốn tự mình nếm thử mùi vị của Quả Nhi, nhưng như người ta vẫn nói, vui một mình không băng vui cùng nhau, nếu anh ta dâng Quả Nhi ra và để mọi người cùng nhau thưởng thức, thì còn lo sau này không có việc hợp tác làm ăn sao?
Triệu Hữu Tài cảm thấy mình đúng là một thiên tài kinh doanh, giống như nhìn thấy sau này mình đang nằm trên đống tiền, trái ôm phải ấp!
"Quả Nhi Em xem anh của em đã đồng ý rồi. Hai anh em các em bình thường ăn mặc tiết kiệm, để cho anh của em tận hưởng một lần đi!"
Quả Nhi không biết sư huynh muốn làm gì, nhưng anh đã nói muốn ở lại, nên cô cũng không tiện nói thêm gì nữa, đành gật đầu ngồi xuống.
Rất nhanh, người phục vụ bưng đồ ăn lên, theo sự ám chỉ của Triệu Hữu Tài, một người trong đó đứng dậy nâng cốc mời rượu Quả Nhi.
"Quả Nhỉ tiểu thư, vừa rồi chúng tôi không biết tình huống, cho nên đã lỡ đắc tội, một ly rượu nhạt không thể hiện hết sự thành kính, mong cô thứ lỗi."
Nói xong, anh ta tự uống trước.
Quả Nhi có chút ngại ngùng, cô cũng biết trong giới kinh doanh có một số người bất cẩn, ăn nói thiếu kiềm chế, cô cũng ngay lập tức nâng ly lên uống cạn, coi như tiếp nhận.
Ngay sau đó, người thứ hai người thứ ba nối tiếp nhau.
Sau khi uống đến ly thứ năm, Quả Nhi cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.