Mãnh Long Thiên Y

Chương 167: Cứ như vậy




Quả Nhi gấp gáp muốn biết, nửa tháng này, sư huynh ở trong phòng luyện công đã trải qua chuyện gì. Chỉ là, vừa mới chạm vào liền phát hiện ra sự biến đổi khí tức xung quanh hắn.
Cô chui ra khỏi cái ôm của Lý Cảnh Thiên, kinh ngạc nói: “Sư huynh! Anh....anh đột phá luyện khí kỳ rồi? Nhanh vậy sao?”
Lý Cảnh Thiên vươn hai tay ra ôm Quả Nhi vào lòng, dịu dàng xoa đầu cô.
“Đương nhiên rồi! Sư huynh của em bây giờ đã là Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai rồi đấy! Đầu trâu mặt ngựa mà có tới thì anh cũng sẽ đánh cho bọn họ không tìm ra đường về địa phủ luôn!”
“Quá tốt rồi! Mắt Quả Nhi sáng long lanh! “Người ta lo lắng muốn chết ~”
Lý Cảnh Thiên trong lòng rung động.
Thời gian bế quan dài, hẳn lại đang khí huyết xung mãn. Chân khí trong đan điền tràn đầy, bây giờ cũng không thể chịu nổi sự tán tỉnh của Quả Nhi, cúi đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại.
“Sư huynh muốn kiểm tra em, dạo gần đây có học được kiến thức gì mới không? Lúc anh không có ở đây, có lười biếng. học tập không?”
Cơ thể Quả Nhi mềm nhũn, hô hấp dồn dập, nhưng lại đẩy hắn ra.
“Nửa tháng nay em quên ăn quên ngủ, không lãng phí một ngày nào, luôn tranh thủ học kiến thức mới. Nhưng mà sư huynh, bây giờ anh không có thời gian kiểm tra bài tập của em đâu, phải phê duyệt tấu chương tích lũy cả nửa tháng trước đã.”
'Tấu chương?
Lý Cảnh Thiên mang vẻ mặt tò mò, bị Quả Nhi kéo vào. phòng, ngồi vào chiếc bàn làm việc lớn, đây vốn dĩ là thư phòng mà Thân Bá Xương chuẩn bị cho thiên y, nhưng sau khi chuyển vào đây, vẫn luôn để cho Quả Nhi sử dụng. Thân Bá Xương không biết, Lý Cảnh Thiên chỉ phụ trách chữa trị những bệnh hiểm nghèo, những bệnh nhân đơn giản hoặc đơn thuốc, thư tay đều do Quả Nhi xử lí.
Quả Nhi nhặt chiếc hộp vừa vứt trên mặt đất lên đưa cho Lý Cảnh Thiên.
Đây là Alice vừa tự tay mang qua, nói là quốc chủ Tây quốc gửi anh quà tạ tội”
Lý Cảnh Thiên mở ra xem, lập tức sững lại.
Ngay cả người đã gặp qua vô số dược liệu quý giá như hắn cũng bị món đồ bên trong chiếc hộp thu hút.
Đó là một viên...Khô Đăng nghìn năm!
Khô Đăng vốn đã hiếm thấy, loại trên trăm năm, trên thế giới này lại càng hiếm hơn, quốc chủ Tây quốc vừa ra tay đã đưa ra loại cả nghìn năm. Có thể nói là đã dốc hết vốn liếng rồi.
Lý Cảnh Thiên chỉ nhìn một cái, rồi bảo Quả Nhi cất Khô Đăng nghìn năm đi.
“Tây quốc cũng coi như biết điều, thôi tha cho bọn họ một lần đi. Bảo Alice chuyển lời, nếu có lần sau, gộp cả lại xử lý"
Quả Nhi cười hì hì nhìn Lý Cảnh Thiên.
“Cứ như vậy mà mua chuộc được anh rồi sao? Đây không giống phong cách của anh.”
Lý Cảnh Thiên ngồi trên ghế, xòe hai tay ra.
“Hết cách, ai bảo người ta biết tặng quà cơ chứ. Anh vừa mới đột phá Trúc Cơ kỳ tầng hai, chân khí còn chưa ổn định. Đang muốn xuất quan rồi thu thập một ít Khô Đăng, đây không phải là đã tự dâng tới cửa hay sao. Vừa hay giải quyết nỗi lo của anh, anh cũng không ngại tặng cho bọn họ một ân tình.”
Quả nhỉ bĩu môi: “Một viên Khô Đăng đổi một cái mạng,
lời cho bọn họ rồi:
Lý Cảnh Thiên nhìn vẻ tức giận của Quả Nhi, chỉ thấy càng. tức giận càng đáng yêu, chỉ muốn đè ra yêu thương một phen.
“Còn chuyện gì cần anh xử lý nữa?” Sắc mặt Quả Nhi đột nhiên khó xử.
“Cái đó...em châm ngất.. Thượng Quan Nhược hoa rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.