Sát khí ngóc đầu trở lại, sức lực mạnh hơn trước đó gấp mấy lần!
Lý Cảnh Thiên vừa không ngừng dồn chân khí vừa trở tay tung châm, đã ép hết sát khí xâm nhập trong cơ thể cô ra, đồng thời rót nội lực và một phần chân khí vào người Nhược Hoa để phòng ngừa sát khí xâm lấn tiếp.
Trắng đen đối kháng không biết giằng co bao lâu. Sắc trời bên ngoài tối dần, khi hoàng hôn buông xuống thì sinh cơ trong cơ thể Thượng Quan Nhược Hoa cũng đã hoàn toàn tỉnh lại.
Mà Lý Cảnh Thiên cũng dùng chân khí hoàn toàn cắn nuốt sát khí.
Anh lau mồ hôi trên trán rồi nhìn Thượng Quan Nhược Hoa. Sắc mặt vốn trắng bệch của cô trở nên hồng hào, dáng vẻ gần chết vừa rồi đã biến mất sạch sẽ.
Anh tiến lên bắt mạch lần nữa. Cũng may tất cả đều khôi phục bình thường.
Anh lấy ra một viên đan dược rồi đút cho Thượng Quan Nhược Hoa. Mười phút sau, rốt cục cô cũng thức tỉnh.
"Anh Cảnh Thiên, anh.... Lý Cảnh Thiên làm động tác im lặng.
"Bây giờ em còn rất suy yếu, tạm thời đừng nói chuyện, nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
Thượng Quan Nhược Hoa vừa tỉnh lại, nhưng trên người lại không thấy đau nhức, ngược lại cảm giác rất sảng khoái như vừa ngủ say một giấc, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bỗng.
Tuy cô không biết rốt cuộc mình làm sao, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt cũng hiểu được —— Anh Cảnh Thiên lại cứu mình lần nữa.
Người bên ngoài đã chờ ở chỗ này không biết bao lâu, lúc này Thượng Quan Nam và Thượng Quan Nhược Minh không còn ở đây. Vân Trung Sơn đứng trong một góc trao đổi với một đám chuyên gia học giả.
Liêu Phi Lãng không tham dự với bọn họ mà canh canh ở cửa phòng với Hạ Hầu Thanh.
Thấy cuối cùng Lý Cảnh Thiên cũng đi ra, Liêu Phi Lãng vội nghênh đón và hỏi: "Thế nào? Còn cứu được không?”
Hạ Hầu Thanh cũng hơi sốt ruột, nhìn thấy trên mặt Lý Cảnh Thiên không chút vui sướng nào thì trái tim như ngã xuống đáy cốc.
Cô ấy có chút hối hận. Vừa rồi tại sao phải giúp Liêu Phi Lãng cùng ngăn cản người của Thượng Quan gia?
Cô ấy chính tai nghe đám bác sĩ kia nói mạng của Nhược Hoa chỉ còn lại mấy giờ nữa. Hiện tại Lý Cảnh Thiên kéo dài tận năm sáu giờ, vậy làm sao Nhược Hoa chịu được? Nếu anh không cứu được Nhược Hoa thì chẳng phải là uổng công làm trễ nãi thời gian cứu chữa?
"Nói chuyện với anh đó? Rốt cuộc thế nào?”
Đám chuyên gia học giả đang nói chuyện vui vẻ hăng say trong góc, vốn đang thảo luận bệnh tình của Thượng Quan Nhược Hoa, không ngờ nhanh như vậy Lý Cảnh Thiên đã ra đến.
"Thế nào người trẻ tuổi? Nói khoác muốn cứu người rồi giờ thế nào? Cứu được chưa?"
"Đúng vậy! Ngựa non háo đá là chuyện bình thường, nhưng không thể nói mạnh miệng. Đứng trước mặt nhiều tiền bối như vậy mà chẳng có chút kính sợ tối thiểu nào đối với y học"
"Kính sợ? Tôi không nhìn ra cậu ta kính sợ y thuật, chắc kính sợ nhân dân tệ hơn mới đúng? Lần này Thượng Quan gia chủ trả không ít tiền. Thấy có trọng thưởng thì nhất định sẽ xuất hiện dũng phu, đấy thấy chưa, con chó con mèo gì cũng chạy ra đó."
Vân Trung Sơn nhíu mày.
Đám lão gia thanh cao này nói chuyện thật khó nghe. Nhưng cả hậu bối giới y học mà bọn họ còn chướng mắt chớ nói chỉ là người không phải phái học viện như Lý Cảnh Thiên.
Lý Cảnh Thiên không để ý đến đám già kia mà khẽ gật đầu với Hạ Hầu Thanh và Liêu Phi Lãng.
Sắc mặt hai người lập tức chấn động. "Cứu được rồi? Thành công thật sao?"
Vừa rồi Lý Cảnh Thiên đã tiêu hao rất nhiều chân khí nên trông hơi mệt mỏi.
"Muốn biết thật không thì anh vào xem là được rồi." Liêu Phi Lãng không do dự mà lập tức vọt vào.
Vân Trung Sơn theo sát phía sau, đám lão chuyên gia kia cũng ngơ ra.