Mãnh Long Thiên Y

Chương 177: Sợ là hư nhược không thể bổ




Trương Nhân vừa nói ra lời này, trừ Vân Trung Sơn và Liêu Phi Lãng ra thì những người còn lại trong phái học viện đều bày ra vẻ mặt "Đúng vậy, chính là như vậy".
Liêu Phi Lãng nhìn cảnh này mà trong lòng lạnh một nửa.
Anh ta biết phái học viện luôn nội đấu nghiêm trọng, cũng biết trong phái học viện có một số người bảo thủ sớm đã từ bỏ ước nguyện ban đầu làm nghề y, trong đầu chỉ có ích lợi.
Nhưng anh ta không nghĩ tới những người này ở đây lại đoàn kết nhanh như vậy khi đối mặt với ích lợi chung, trước đó họ còn chưa thương lượng trước.
Có thể thấy được trong mắt bọn họ thì thứ quan trọng nhất không phải mạng của người bệnh, mà là mặt mũi của phái học viện.
Hiện tại cả Bạch Thị đều biết Thượng Quan gia gọi rất nhiều chuyên gia học giả đến nhà khám bệnh. Nếu để người ngoài biết nhiều người như vậy mà không chữa được, cuối cùng lại bị một người trẻ tuổi còn không có tư cách hành nghề y chữa được thì mặt mũi của họ biết để vào đâu?
Đến lúc đó, đừng nói là quang vinh trở về Bạch Thị, ngay cả những bác sĩ có xuất thân từ phái học viện cũng khó tránh khỏi bị người ta lên án.
Đây chính là lợi ích chung, môi hở răng lạnh
Lý Cảnh Thiên khinh thường nói: "Các ngươi có cách thì tại sao Thượng Quan gia còn chuẩn bị tang sự trước? Vậy không phải chứng tỏ không tin tưởng các người sao?"
Thượng Quan Nam nghe lời này có ý chia rế quan hệ giữa Thượng Quan gia và phái học viện thì lập tức phủ nhận: "Nói bậy! Tôi rất tin tưởng phái học viện! Nếu không tại sao lại mời một lúc nhiều người của phái học viện đến như vậy?"
Lý Cảnh Thiên đang muốn nghe những lời này của ông ta: "Tin tưởng phái học viện còn chuẩn bị tang sự, vậy ông chắc chăn Nhược Hoa sẽ chết à?"
Thượng Quan Nam bị hỏi nghẹn họng.
Thăng ranh này đã phá hỏng tất cả cái cớ của ông ta!
Trương Nhân cũng nghe ra ý khích bác, ông ta mặc kệ Thượng Quan gia và Hạ Hầu gia tranh đấu thế nào, chỉ quan tâm đến mặt mũi của phái học viện.
Nếu hiện tại đã cứu được người thì Lý Cảnh Thiên không cần ở đây nữa.
"Tôi sẽ tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho Thượng Quan tiểu thư, những người không có phận sự đều đi ra ngoài."
Nói xong, ông ta còn cố ý quay đầu lại nhìn thoáng qua Liêu Phi Lãng.
“Anh cũng đi ra ngoài."
Liêu Phi Lãng biết Trương Nhân đang cố ý nhắm vào mình, nhưng anh không quan tâm. Dù sao vừa rồi lúc tiến vào anh ta đã kiểm tra qua, hiện tại Thượng Quan Nhược Hoa chỉ hơi suy yếu, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là không sao cả.
Anh ta cũng lười nhìn đám già này biểu diễn nên cũng đi ra ngoài để được yên tịnh.
Ai ngờ Thượng Quan Nhược Hoa có vẻ rất sợ Trương Nhân, lập tức phản bác: "Không, tôi không cần các người, tôi chỉ cần anh Cảnh Thiên trị liệu. Tôi không tin ai khác hết."
Lần đầu tiên bị người bệnh từ chối, cái mặt già của Trương Nhân cứ lúc đỏ lúc trắng.
Thượng Quan Nam măng: "Họ đều là danh y do Thượng Quan gia mời tới! Con không được càn quấy!"
Thượng Quan Nhược Hoa còn muốn tranh cãi thì Thượng Quan Nhược Minh lại đến khuyên lơn, Lý Cảnh Thiên vừa trị liệu xong nên rất mệt mỏi, cô nên nghĩ cho sức khoẻ của anh mà để anh nghỉ ngơi một chút đi.
Thượng Quan Nhược Hoa nhìn thấy sắc mặt của Lý Cảnh Thiên thật sự không tốt lắm nên mới miễn cưỡng đồng ý cho những bác sĩ này ở lại.
Đúng là Lý Cảnh Thiên cần mau chóng điều tức để khôi phục chân khí trong đan điền. Dù sao bệnh tình của Thượng Quan Nhược Hoa cũng đã ổn định, không có nguy hiểm tính mạng nên anh cũng yên tâm rời đi.
Trương Nhân rất hài lòng trước sự thức thời của Lý Cảnh Thiên nên đắc ý nhìn qua bóng lưng anh, sau đó sắp xếp đâu vào đấy: "Mau đi bưng bát canh đã hầm xong đến đây. Thượng Quan tiểu thư vừa tỉnh lại nên thân thể suy yếu, phải bồi bổ mới khôi phục nhanh hơn."
Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều lộ ra vẻ mặt do dự.
"Cái này.... Sợ là hư nhược không thể bổ.... Chỉ sợ bát canh này không được."
Nhưng Trương Nhân lại kiên trì chủ trương của mình.
Những người khác thấy ông ta kiên trì như vậy cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói là Trương Nhân có chủ ý của mình. Dù sao bọn họ có nhiều người ở đây nhìn, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Thượng Quan Nhược Hoa ngửi thấy mùi nhân sâm nồng nặc mà hơi muốn ói. Nhưng để mau chóng khoẻ lại, cô vẫn cắn răng uống vào.
Không nghĩ tới Thượng Quan Nhược Hoa vừa uống bát canh này xong thì đột nhiên biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.