Mãnh Long Thiên Y

Chương 180: Mẹ kiếp!




???!!!
Sắc mặt Thượng Quan Nam u ám, trong khi Thượng Quan Nhược Minh lao tới, túm lấy cổ áo anh!
"Mẹ kiếp! Anh có biết mình đang nói gì không? Anh cho rằng chúng tôi sẽ đồng ý sao? Đừng tưởng rằng anh cứu được Nhược Hoa thì muốn làm gì thì làm!"
Lý Cảnh Thiên nhẹ nhàng hất tay anh ta ra, nhưng Thượng Quan Nhược Minh lại trực tiếp bị hất xuống đất!
"Tôi cũng nói cho anh biết, tôi không đến đây để xin sự đồng ý của các người, tôi chỉ đến để thông báo. Không cần phải mang bữa tối cho chúng tôi, chúng tôi rất bận."
Anh cố ý nói một cách không rõ ràng, khiến Thượng Quan Nhược Minh lại tức giận!
Lý Cảnh Thiên đi tới trước mặt Thượng Quan Nam, kiêu ngạo nói:
“Đừng tưởng rắng người khác không biết kế hoạch của ông đối với Hạ Hầu gia. Lớn tuổi m gì cũng đừng quá đáng quá. Tôi nói cho ông biết, chữa bệnh là chuyện trước giờ tôi muốn chữa thì chữa, không muốn chữa thì thôi. Tôi sẽ không chấp nhận sự đe dọa của bất kỳ người nào và tôi sẽ không đặt cược vào bất kỳ ail
Đây là rõ ràng nói cho bọn họ biết, trận chiến giữa Hạ Hầu gia và Thượng Quan gia không liên quan gì đến Lý Cảnh Thiên! Chuyện này cũng không liên quan gì tới bệnh tình của Thượng Quan Nhược Hoal
Hạ Hầu Thanh ở bên cạnh nghe vậy cảm thấy có chút khó chịu.
Theo lý mà nói, biểu hiện hôm nay của Lý Cảnh Thiên xứng đáng được gọi là đàn ông. Hơn nữa, cô ấy còn sẵn sàng thừa nhận anh là một người đàn ông có bản lĩnh.
Anh bảo vệ Nhược Hoa như vậy cô ấy nên vui mới phải. Nhưng không biết tại sao, anh lại hoàn toàn rạch ròi về mối quan hệ của mình với Hạ Hầu gia và Thượng Quan gia điều này khiến cô ấy cảm thấy rất không thoải mái.
Cứ như thể anh sợ phải dính líu đến cô ấy vậy.
Dù sao Thượng Quan Nam cũng là một lão hồ ly, sẽ không bị mấy lời như vậy uy hiếp. Tuy nhiên, hôm nay có quá nhiều biến cố xảy ra, ông ta cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Mọi chuyện hôm nay kỳ lạ đến mức ông ta luôn cảm thấy. có gì không ổn.
Lý Cảnh Thiên thực sự ở lại trong phòng của Thượng Quan Nhược Hoa.
Ánh trăng mờ mịt, trong phòng chỉ có ngọn đèn ngủ lờ mờ đang sáng. Sắc mặt Thượng Quan Nhược Hoa vẫn tái nhọt, yếu ớt dựa vào đầu giường nhìn Lý Cảnh Thiên.
Anh đang ngồi thiền, cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Khi anh mở mắt ra liền thấy Thượng Quan Nhược Hoa đang nhìn mình một cách trìu mến.
Ánh mắt không che giấu như vậy khiến anh có chút không đỡ nổi. Anh lúng túng ho khan hai tiếng.
Chuyện đó...
"Cô vẫn chưa hồi phục, không thể bị cảm lạnh, năm xuống nghỉ ngơi đi."
Thượng Quan Nhược Hoa cười yếu ớt, có chút nũng nịu: "Nhưng người ta không có sức ~ Anh đến giúp em đi."
Không phải là một yêu cầu, không phải là một câu hỏi. Đó là một câu khẳng định.
Gô tin chắc lúc này dù mình có đưa ra yêu cầu gì thì anh Cảnh Thiên cũng sẽ đồng ý.
Đối mặt với một Thượng Quan Nhược Hoa cảm tính như vậy, Lý Cảnh Thiên mềm lòng. Anh bất lực thở dài, đứng dậy đi đến bên giường, đưa tay đỡ cô, nhưng không ngờ Thượng Quan Nhược Hoa lại vươn tay ôm lấy anh!
Cô vòng cánh tay mảnh khảnh của mình thật chặt quanh eo anh, khuôn mặt lạnh lẹo áp vào bụng anh.
Thậm chí qua lớp quần áo, anh cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi của cô.
"Anh Cảnh Thiên, anh có biết không? Hôm nay mạng sống của em mong manh như sợi chỉ, điều em sợ nhất quả thực không phải là cái chết mà là sợ sau khi chết sẽ không
bao giờ gặp lại anh nữa."
Lý Cảnh Thiên cảm động, nhẹ nhàng an ủi: “Đầu qua hết rồi, có tôi ở đây, đừng sợ.”
Thượng Quan Nhược Hoa cười ngọt ngào.
"Em không sợ. Vậy thì anh lên giường với em đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.