"Được! Thỏa thuận như vậy!"
Khi Lý Cảnh Thiên đi xuống, hai lão hồ ly đã đạt được thỏa thuận. Vừa nhìn thấy Lý Cảnh Thiên, âu Dương Hoằng Thái lập tức chống gậy bước đến!
"Cảnh Thiên huynh đệ! Cuối cùng cũng gặp được anh rồi! Tôi ở cổng đợi anh rất lâu mới biết anh đã đến đây rồi."
Anh khẽ cau mày, đi ngang qua ông ấy.
"Tôi đã nói rất rõ ràng với ông, bệnh cho Âu Dương Thiến tôi chỉ có thể chữa khỏi đến đó, phần còn lại tôi cũng không thể giúp gì được."
Thấy dáng vẻ nước đổ đầu vịt của Lý Cảnh Thiên, Âu Dương Hoằng Thái lập tức hoang mang!
Không còn cách nào khác. Khi đối mặt với rất nhiều yêu cầu của Thượng Quan Nam, ông ấy liếc mắt một cái là có thể biết đối phương muốn gì, thậm chí còn có thể chuẩn bị trước những gì đối phương muốn để đạt được kết quả mình mong muốn.
Nhưng Lý Cảnh Thiên lại không phải người kinh doanh, ông ấy không hề đoán được rốt cuộc người này muốn gì. Đôi khi, dù cố gắng hết sức nhưng ông ấy vẫn không có được thứ mình muốn.
Trước mặt thực lực của anh, Âu Dương Hoằng Thái chỉ có thể khiêm tốn cúi đầu.
"Cảnh Thiên huynh đệ, bác sĩ có sự nhân từ, xin hãy đến khám cho Thiến Thiến! Như anh đã nói, sau khi tỉnh lại, con bé đã mất trí nhớ, không nhớ bất kỳ ai trong chúng tôi. Nhưng không sao cả, chỉ cần chúng tôi ở cạnh mỗi ngày, một ngày nào đó con bé sẽ có thể nhớ lại.”
"Nhưng gần đây tôi phát hiện trí nhớ của con bé đã suy giảm! Con bé không những không nhớ được chuyện quá khứ mà thậm chí còn không nhớ được chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua..."
Nghiêm trọng như vậy sao?
Lý Cảnh Thiên nhướng mày.
Mất trí nhớ tuần hoàn.
Chuyện này có chút thú vị.
Anh đang muốn hỏi kỹ càng thì Thượng Quan Nam cười nói:
"Bác Âu Dương, tại sao bác phải cầu xin người này vất vả như vậy? Tuy cậu ta có chút y thuật, nhưng theo sự miêu tả của bác thì bệnh tình của Thiến Thiến không đơn giản. Tôi biết một vài dược liệu có thể chữa khỏi căn bệnh này, nhưng cái giá phải trả là rất lớn…"
Vừa nghe nói có thể chữa khỏi, Âu Dương Hoằng Thái không để ý gì nữa, vội vàng nói:
"Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần bệnh của Thiến Thiến có thể chữa khỏi, cho dù tán gia bại sản tôi cũng bằng lòng thử một lần!"
"Được! Bác sẵn sàng hy sinh vì Thiến Thiến! Điều này khiến tôi rất cảm động!" Thượng Quan Nam nói với vẻ đạo đức giả:
"Tôi từng có vinh hạnh nhìn thấy một loại thảo dược trong phái học viện tên là cỏ Bách Ức. Tôi nghe nói phái học viện đang sử dụng nó để nghiên cứu ra một loại thuốc chữa chứng mất trí nhớ, nhưng vẫn chưa nghiên cứu ra.”
"Có điều, nghe nói chỉ cần dùng làm thuốc, cho dù không thể chữa khỏi hẳn cũng vẫn có thể khôi phục đến 50%."
50%?
Âu Dương Hoằng Thái hơi do dự.
Điều ông ấy muốn là chữa khỏi hẳn! Xác suất 50% là quá thấp.
Thượng Quan Nam dường như hiểu được sự do dự của ông ấy, mỉm cười khuyên nhủ:
"50% cũng không phải ít, còn hơn là mất đi toàn bộ ký ức. Ít nhất Thiến Thiến có thể nhớ được người thân vẫn tốt hơn là mất đi trí nhớ hoàn toàn và không biết mình là ai. Sống những ngày tháng trống rỗng, bác bảo làm sao con bé có sống nốt phần đời còn lại của mình đây?"
Những lời này chạm đến nội tâm của Âu Dương Hoằng Thái.
Chỉ có điều nếu Thượng Quan Nam chịu bỏ ra thứ quý giá như vậy thì ý đồ của ông ta nhất định rất lớn.
Ông ấy hỏi với giọng hơi run: "Cỏ Bách Ức này giá bao nhiêu?"