Trong mắt Thượng Quan Nam lóe lên một tia sáng vàng, giống như con mồi chờ mong đã lâu cuối cùng cũng đến tay.
"Vừa rồi tôi đã nói Thượng Quan gia và Âu Dương gia đã qua lại nhiều đời, bác trai nói giá cả gì đó thật quá khách sáo. Nhưng mà... Tôi phải dùng thể diện của mình để đi nói chuyện với phái học viện, ân tình này..."
Ông tôi cố ý dừng một chút.
"Như vầy đi, giá tiền thì tôi chưa nói đến để tránh làm tổn thương tình cảm. Chỉ cần bác có thể chuyển nhượng 30% cổ phần của tập đoàn Âu Dương cho tôi thì tôi đảm bảo sáng sớm ngày mai sẽ đưa cỏ Bách Ức và những dược liệu cần thiết khác đến Âu Dương gia!"
Cái gì?!
Âu Dương Hoằng Thái kinh hãi.
Ông biết Thượng Quan Nam tham lam, nhưng không ngờ lại quá đáng đến mức này! Một hơi muốn nuốt mất 30% cổ phần của Âu Dương gia!
Phần này còn nhiều hơn số cổ phần trong tay mỗi một cổ đông của tập đoàn Âu Dương.
Điều này có nghĩa là một khi chuyển nhượng 30% cổ phần này cho ông ta thì Thượng Quan Nam sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Âu Dương.
Vậy Âu Dương gia còn có thể tồn tại hay sao?
Chẳng bằng nói là Thượng Quan Nam trực tiếp mua luôn Âu Dương gia.
Về sau Âu Dương Hoằng Thái còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới kinh doanh nữa?
Ông không còn mấy năm để sống, sau khi chết đi xuống dưới đó làm sao giải thích với tổ tông của Âu Dương gia?!
Khinh người quá đáng!!!
Âu Dương Hoằng Thái giận tím mặt. Dù tư tưởng của ông tốt đến mấy, tâm tư thâm sâu ra sao thì cũng nhịn không được.
"Chuyện này không có khả năng! Nếu cháu thật lòng muốn bán ra cỏ Bách Ức thì dù giá cả cao bao nhiêu Âu Dương gia cũng chấp nhận! Nhưng không thể động vào cổ phần tập đoàn Âu Dương!"
Thượng Quan Nam lại cười một tiếng, dường như đã sớm nghĩ đến kết quả này.
Ông ta cũng biết Âu Dương Hoằng Thái không có khả năng chấp nhận mức giá 30% cổ phần.
"Bác Âu Dương đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút thôi. 30% cổ phần thì đừng nói là Âu Dương gia mà dù là bất kỳ công ty nào cũng đủ để khống chế cổ phần của công ty bác, sao tôi có thể làm ra chuyện thất đức như vậy? Thế này đi, 3% cổ phần, thế nào? Không quá đáng đúng không!"
Âu Dương Hoằng Thái thật sự đã dao động.
Mặc dù 3% cổ phần cũng chiếm tên tuổi của một cổ đông, nhưng so với những cổ đông lớn thì cũng không tính là gì.
Có một ít gia tộc gia cảnh giàu cũng không chỉ nắm giữ 3% cổ phần của Âu Dương gia
Chiêu lấy lui làm tiến này của Thượng Quan Nam thực sự rất cao minh.
Nhưng mà...
Âu Dương Hoằng Thái mơ hồ ngửi được mùi âm mưu.
Đầu tiên Thượng Quan Nam muốn bày ra bộ dạng lòng tham không đáy, sau đó lùi lại một bước, đổi từ 30% xuống còn 3%, làm sao ông ta có thể từ bỏ cơ hội tốt để bắt chẹt Âu Dương gia như vậy!
Thậm chí ông cảm thấy Thượng Quan Nam muốn 3% cổ phần này của mình là có toan tính càng lớn hơn.
Ngay vào lúc do dự, rốt cục Lý Cảnh Thiên cũng mở miệng.
"Cỏ Bách Ức gì? Sao trước giờ tôi chưa nghe nói qua, Thượng Quan gia chủ há mồm ra một cái đã muốn lấy đi 3% cổ phần của Âu Dương gia, vụ mua bán này đủ có lời đấy! Không bằng... Âu Dương lão gia suy nghĩ thử đề nghị của tôi xem. Tôi có một loại thuốc tên là cỏ Thiên Ức, có thể chữa trị 70% ký ức của người mất trí nhớ. Giá cả à... Tôi chỉ cần 1% cổ phần của tập đoàn Âu Dương thôi."
"A?"
Âu Dương Hoằng Thái lập tức ngơ ra.
Cái gì mà cỏ Bách Ức, cỏ Thiên Ức?
Trước giờ Âu Dương gia bọn họ chỉ làm bất động sản nên không hiểu rõ ngành y dược, càng không biết các chủng loại dược liệu.
Hiện tại hai người mạnh ai nấy nói, ông cũng không biết nên tin ai.