Hoàng Phủ Tâm Nghiên nhìn chung quanh một vòng rồi khép hờ cánh cửa lại và thấp giọng nói: "Đây là bí mật, anh không được nói với người khác. Thiến Thiến... Trước kia đã từng bị cưỡng ép một lần..."
Cái gì?!
Trong lòng Tả Hào trầm xuống!
"Chẳng lẽ cô ấy bị..."
"Không có không có, anh đừng suy nghĩ nhiều. Thật ra tôi không nên nói lời này. Trước kia Thiến Thiến... Sinh hoạt cá nhân hơi hỗn loạn, bên cạnh có rất nhiều đàn ông đi theo. Nhiều người thì sẽ có vài người không biết phép tắc. Có người muốn cưỡng ép cô ấy. Lần đó suýt đã thành công, cũng may được thủ phủ đại nhân cứu giúp."
Tả Hào có chút do dự.
Từ khi hắn ta về nước cũng từng nghe nói đến lời đồn giữa Âu Dương Thiến và Thân Bá Xương. Nhưng cô ta bệnh lâu như vậy cũng không thấy Thân Bá Xương xuất hiện.
"Theo ý cô thì cô ấy và thủ phủ đại nhân có quan hệ gì không?"
Hoàng Phủ Tâm Nghiên rất khẳng định mà lắc đầu.
"Căn bản không có khả năng. Nếu Thiến Thiến thật sự có quan hệ gì với thủ phủ đại nhân thì Âu Dương gia sẽ không rơi vào tình trạng như hiện tại."
Tả Hào nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, đồng thời trong lòng lại xem thường Âu Dương Thiến thêm mấy phần.
Nếu cô ta thật sự có quan hệ với thủ phủ đại nhân thì tốt.
Nếu mình chữa khỏi cho cô ta thì có thể chấp nối chút quan hệ với thủ phủ đại nhân.
Âu Dương Thiến này thật là vô dụng. Đàn ông vô dụng thì có cả đống mà hữu dụng lại chẳng có một người.
Nếu không phải gia thế của cô ta tốt, dáng dấp lại xinh đẹp thì hắn ta cũng chẳng thèm nhìn đến thứ đàn bà hư hỏng này!
Bỏ đi!
Vì tiền đồ rộng mở của mình, tạm thời nhịn một chút đi.
Hắn ta lại hỏi người đàn ông kia tên là gì, sau đó quay người đi đến trước mặt Âu Dương Thiến rồi ngồi xổm xuống.
Lần này hắn ta không dùng đến dáng vẻ ôn tồn lễ độ vừa rồi nữa mà lại lộ vẻ hung ác, sắc mặt rất nghiêm túc.
"Âu Dương Thiến, cô cho rằng trốn tránh có tác dụng sao? Cao Đông Kiệt trở về tìm cô rồi!"
Hoàng Phủ Tâm Nghiên giật mình.
Không nghĩ tới khúc dạo đầu của liệu pháp tan vỡ này mạnh như vậy!
Ai ngờ Âu Dương Thiến vẫn thờ ơ, mắt không chớp lấy một cái.
Tả Hào tiếp tục nói: "Hắn là người đàn ông đã từng cưỡng ép cô. Cô không nhớ sao? Trước kia mỗi ngày hắn đi theo bên cạnh cô, là người bạn trai cô thích nhất. Cô nói gì thì hắn nghe nấy, nhân lúc cô không chú ý hắn đã bỏ thuốc vào ly rượu của cô! Sau đó... Nhân lúc cô hôn mê đã xé quần áo cô!"
Toàn thân Âu Dương Thiến đột nhiên chấn động như bị điện giật, hai tay bấu chặt vào nhau, rốt cục trong mắt cũng hiện ra một tia hoảng sợ.
Tả Hào rất hài lòng với phản ứng của Âu Dương Thiến.
Điều này chứng tỏ cô ta bắt đầu tiếp nhận tin tức của bên ngoài, là một dấu hiệu tốt.
Tiếp đó hắn ta không ngừng lặp lại cái tên "Cao Đông Kiệt" này, ánh mắt của Âu Dương Thiến càng ngày càng bối rối.
"Nếu cô không nhớ người này, vậy chắc cô ko quên cái tên này 'Thân Bá Xương' đúng không? Anh ta là thủ phủ đại nhân của tỉnh Giang Nam! Bao nhiêu người muốn gặp cũng không được!"
"Cha ruột đưa cô lên giường của thủ phủ đại nhân, muốn dùng thân thể cô để đổi lấy hưng thịnh của Âu Dương gia! Cô muốn trốn ở đây, trốn tránh tất cả mọi chuyện trước kia! Nhưng tôi cho cô biết, cô trốn không thoát!"
"Thân là người của Âu Dương gia, chỉ cần cô không chết thì phải đối diện với những chuyện này!"
Cái tên Thân Bá Xương như cọng rơm cuối cùng đè sập Âu Dương Thiến. Rốt cục cô ta cũng không chịu được mà trợn to hai mắt, dựa vào vách tường chậm rãi đứng lên, nhìn Tả Hào như nhìn một con quỷ rồi đột nhiên lớn tiếng hét ầm lên!
"A ——!!!"
Tả Hào và Hoàng Phủ Tâm Nghiên đều giật nảy mình.
Lúc này Âu Dương Thiến hoàn toàn điên dại, cô ta lớn tiếng thét chói tai rồi không ngừng nắm tóc của mình, coi tất cả những thứ xung quanh mình như loài thú dữ.