Trên khán đài vang lên tiếng hô sợ hãi!
Võ đài thấy máu!
Quá đặc sắc!
Chỉ một chiêu mà Tần Cảm thắng!
Anh ta ngạo nghễ chỉnh lại cái kính râm vốn không bị lệch, kiêu ngạo nhìn xuống dưới đài, sau đó giơ ngón giữa lên!
Sỉ nhục trắng trợn!
"Cậu là đồ cặn bã! Nhà Hạ Hầu là đồ cặn bã!”
Mọi người lại ồ lên!
Tần Cảm này lại dám nhục mạ nhà Hạ Hầu ngay trước mặt mọi người?
Tuy rằng ai cũng biết, đấu quyền anh như thế này cũng đại diện cho sự tranh đấu giữa các thế lực của các gia tộc giàu có, nhưng hiện tại Tần Cảm lại dám ngang nhiên vạch trần bản chất của trận đấu này!
Đây không phải rõ ràng là nhà Thượng Quan bắt đầu tạo đà để đặt chân lên đất Giang Nam sao!
Cổ Lượng bị một chưởng đánh ngã xuống đất, bị thương rất nặng, muốn đứng lên tiếp tục đánh trên võ đài nhưng làm sao cũng không đứng nổi.
Xương sườn của anh ta đã bị gãy!
Tần Cảm coi như không thấy, cũng không cần người chủ trì tuyên bố, anh ta đã quét mắt một lượt nhìn những người đứng dưới.
Mới vừa rồi đám người kia còn dám ngửa cổ lên xem hai người họ tranh tài, hiện tại ai nấy đều muốn đào hố chôn luôn đầu mình xuống đất!
Khí thế của Tần Cảm quá mạnh mẽ!
Mặc dù cách một cái kính râm, bọn họ cũng cảm nhận được ánh mắt đáng sợ kia!
Giờ nếu thật sự bị anh ta chọn trúng không phải là ít cũng bị lột da luôn sao!
Nhưng Tần Cảm thậm chí còn chẳng thèm nhìn những người đứng sau, trong mắt anh ta, những người ngồi cũng không dám ngồi đằng trước, chỉ biết chọn đằng sau thì năng lực hoàn toàn không đáng để nhắc tới, không xứng làm đối thủ của anh ta.
Huống chi, trước trận đấu ngày hôm nay, Thượng Quan Nam đã nói cho anh ta biết thực lực của mấy đối thủ dự thi khác, ngoại trừ một Cổ Lượng còn miễn cưỡng có thể tiếp được một chiêu của anh ta, thì những người khác hoàn toàn không đáng để trong mắt.
Nhiệm vụ của anh ta là dùng một chiêu mà thắng! Khiến toàn bộ gia tộc ở đây phải khiếp sợ!
Ý đồ của Thượng Quan Nam là thông qua trận đấu này để chính thức xác lập địa vị đệ nhất gia tộc ở thành phố Bạch của nhà Thượng Quan!”
Uổng công anh ta nghiên cứu về sức chiến đấu của Cổ Lượng trước trận đấu, không ngờ bây giờ người kia còn không chịu nổi một chiêu!
Cuối cùng Cổ Lượng không thể tự mình rời khỏi nơi thi đấu, người chủ trì đành gọi hai bác sĩ tới, dùng cáng cứu thương để đưa người đi.
Đối với những người khác mà nói, hình ảnh này thật sự chấn động!
Tiếp theo, Tần Cảm tiếp nhận khiêu chiến của từng người một, Hoa Dũng nhà Hoàng Phủ, Ngô Minh của nhà Tư Mã, hai người này đều là những người đứng đầu trong các cuộc đấu quyền anh ở tỉnh Giang Nam, nhưng đứng trước Tần Cảm thì cũng phải bại trong một chiêu!
Trong nháy mắt, Tần Cảm đã trở thành nhân vật được bàn tán sôi nổi nhất thành phố Bạch! Mọi người đều đi tìm hiểu đây rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có Tần Cảm, sau này nhà Thượng Quan chuẩn bị nắm trùm toàn thành phố Bạch rồi!
Ba gia tộc lớn đều thua dưới một chiêu, những người khác không dám đứng lên, đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Tần Cảm.
Nhìn ánh mắt của mọi người, Tần Cảm đắc ý cười nói: “Tôi sẽ đếm đến mười, nếu như u Dương Thành mà không xuất hiện thì coi như mất quyền thi đấu! Mà các người…”
Anh ta khinh thường nhìn lướt qua dưới đài: “Một đám vô dụng nếu không dám lên thi đấu thì đều bỏ cuộc cả đi!”
Nói xong, anh ta thật sự bắt đầu đếm ngược!
"Mười!”
"Chín!”
"Tám!”
…