Tần Cảm men theo tiếng nói nhìn xung quanh, vốn tưởng rằng người đứng ra khiêu chiến với anh ta sẽ là một người tráng kiện như trâu, không ngờ nhìn một lượt cũng chỉ thấy một bóng dáng nhỏ gầy.
Cuối cùng anh ta gỡ kính râm xuống, dường như thấy được điều gì đó khó tin.
"Cậu nhất định phải khiêu chiến với tôi?” Tần Cảm quan sát Lý Cảnh Thiên vừa lên tiếng.
Tuy rằng anh rất cao, nhưng cơ thể lại rất gầy gò ốm yếu, nhìn qua chẳng có chút nội lực nào, cánh tay thì mảnh mai không một chút sức mạnh…
Cơ thể như thế, đến một đấm của anh ta cũng không chịu nổi mất.
Tần Cảm lắc đầu.
"Cậu còn chưa đủ tư cách để trở thành đối thủ của tôi đâu, về luyện thêm mười tám năm nữa đi!”
Nói xong, mọi người đều nở nụ cười.
Vừa nãy Tần Cảm ra tay không hề kiêng nể chút nào, ngay cả Cổ Lượng vốn xếp hàng đầu trên bảng đấu quyền anh ở tỉnh Giang Nam cũng bị đánh bay xuống khỏi võ đài trong một chiêu, lợi hại như Âu Dương Thành cuối cùng cũng không tránh được số phận bị cáng đưa ra ngoài. Hiện tại đi khiêu chiến Tần Cảm không phải muốn tìm chết sao?
Lý Cảnh Thiên hoàn toàn không để ý đến nụ cười của mọi người, mũi chân điểm một cái, bay thẳng lên võ đài, đứng vững trước mặt Tần Cảm.
Toàn bộ quá trình đều lưu loát như nước chảy mây trôi, không hề bị gượng gạo chút nào nhưng lại khiến Tần Cảm phải nhìn anh với ánh mắt khác xưa.
Chẳng qua đây cũng chỉ là chút kĩ xảo nho nhỏ mà thôi! Còn công phu thật sự mà chỉ có một chút như thế này cũng chưa đủ cho anh ta nhét kẽ răng.
Hai người giằng co trên võ đài, không gây sự chú ý lắm, thậm chí còn có người đã bắt đầu rời đi.
Kết quả rõ ràng, hình ảnh máu tanh như thế nhìn một lần là đủ rồi.
Ở đây ngoại trừ Quan Lỗi, gần như không có ai coi trọng Lý Cảnh Thiên.
Tần Cảm cười nhạo một tiếng: “Được rồi, nể tình cậu có dũng khí như thế, tôi sẽ chỉ bảo cho cậu mấy chiêu. Chẳng qua là tôi phải nói trước, tuy rằng chúng ta đang đấu ngoài lề, nhưng một khi tôi đã ra tay thì đều tương đối nặng, nếu như không cẩn thận bị đánh chết thì đương nhiên tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Nói xong, anh ta giơ hai tay ra, bày ra tư thế phòng ngự, hai sải dài, vững như núi!
"Đến đây đi!”
Trái lại, Lý Cảnh Thiên lại chỉ nhàn nhã đứng ở đó, hai tay lắc lư tự nhiên, dưới chân cũng không có quy tắc gì.
Khán giả lại càng nhàm chán hơn.
Một chút công lực như thế cũng dám lên khiêu chiến Tần Cảm!
Tuy rằng thi đấu ngoài lề không kịch tính như đánh chính thức, nhưng không đến mức xuất hiện một kẻ không chuyên nghiệp như thế chứ!
Chất lượng của những trận quyền anh ngầm thực sự càng ngày càng tệ!
Lý Cảnh Thiên ngáp một cái, không có hành động gì.
"Thói quen của tôi là ra chiêu sau, cậu đánh trước đi! Nếu không đến lúc tôi ra tay thì cậu lại không có cơ hội biểu diễn.”
!!!
Khiêu khích! Sỉ nhục!
Người này thật to gan!
Nhưng Tần Cảm nghe nói như thế xong cũng không tức giận, trái lại còn cười nói: “Cậu định dùng phép khích tướng làm tôi rối loạn à. Chỉ cần tôi bị cậu khích tướng thành công thì sẽ xuất hiện sơ hở. Mà sơ hở như vậy lại là lúc cậu tấn công…”
Nói xong, anh ta tự cho là đúng cười to vài tiếng!
"Cậu cho rằng, bằng vào kĩ xảo nho nhỏ ấy là có thể dọa được tôi sao? Nhóc con, cậu không biết tự lượng sức chút nào!”
Nói xong, Tần Cảm đột nhiên ra tay không cho Lý Cảnh Thiên cơ hội phản ứng nào!
Giây sau!