Từng câu từng chữ Thượng Quan Nhược Hoa vừa dứt, ánh mắt cũng tràn đầy sự kiên định, khác hoàn toàn với hình tượng yếu đuối thường ngày.
Hạ Hầu Thanh nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tính tình của Nhược Hoa, người khác có lẽ không biết nhưng cô ấy lại hiểu rất rõ.
Bề ngoài nhìn có vẻ yếu đuối, trước giờ cũng không tỏ ra dáng vẻ thiên kim, cũng không có tính khí đại tiểu thư.
Nhưng chỉ cần chuyện cô ấy đã quyết thì đừng ai nghĩ đến chuyện thay đổi quyết định của cô ấy.
Thượng Quan Nhược Minh không thể ngờ em gái mình lại có thái độ như vậy, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
“Anh không ngờ em lại nói ra lời như vây. Thượng Quan gia nuôi em bao nhiêu năm nay. Bây giờ gia tộc gặp chuyện, em lại thà bảo vệ tôn nghiêm cho một thằng đàn ông, cũng không sẵn lòng giúp sức cho gia tộc….”
“Em tưởng rằng em không đi thì cha sẽ cũng không có suy nghĩ khác sao? Anh nói cho em biết, lần này bất luận thế nào, Lý Cảnh Thiên phải trở thành người của Thượng Quan gia. Em không đi thì đừng trách anh và cha đưa người phụ nữ khác lên giường với anh ta! Em tự mà suy nghĩ cho kỹ đi!”
Dứt lời, Thượng Quan Nhược Minh giận dữ bỏ đi!
Cánh cửa đóng “ầm” 1 tiếng, Thượng Quan Nhược Hoa nước mắt lơi lã chã.
Hốc mắt cô đỏ bừng, nhìn về phía Hạ Hầu Thanh tìm sự giúp đỡ: “Thanh Thanh, tớ nên làm thế nào…”
……….
Lý Cảnh Thiên không biết những toan tính này của Thượng Quan gia, với khí thế hắc mã anh đã bất ngờ dành được hạng nhất trong cuộc đấu ngoại bộ. Sau khi cuộc thi kết thúc, nhiều thế gia đã tìm đến anh và đưa ra những điều kiện cực kỳ hào phóng để chiêu mộ anh vào gia tộc của mình, vì anh mà họ tranh giành nhau nhưng đều bị Lý Cảnh Thiên từ chối bởi một câu “Anh sẽ không gia nhập bất kỳ gia tộc nào.”
Trong nhất thời, ba chữ “Lỹ Cảnh Thiên” đã trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong thế giới ngầm của thành phố Bạch.
Rất nhiều người nói anh kiêu ngạo, không gia nhập bất kỳ gia tộc nào, càng đồng nghĩa với việc anh sẽ không có bất kỳ bối cảnh nào, nếu như gặp phải khó khăn gì, thì cũng không có người chống lưng cho anh.
Nhưng cũng rất nhiều người tán thưởng thái độ cương quyết này của Lý Cảnh Thiên – không gia nhập bất kỳ gia tộc nào, cho thấy anh rất tự tin vào bản lĩnh của mình, cũng thể hiện rõ anh không có liên quan gì đến bất kỳ gia tộc nào, là một người có bối cảnh cực kỳ trong sạch, tự nhiên trở thành chiếc bánh hấp dẫn trong mắt ba phái.
Cùng gày hôm đó sau khi kết thúc cuộc thi ngoại bộ, Lỹ Cảnh Thiên lần lượt nhận được thư mời từ Long Sinh Môn và Quang Thịnh môn.
Khu dân cư Hạch Tâm.
Quan Lỗi nhìn thư mời của Long Sinh môn và Quang Thịnh môn mà trong lòng không khỏi vui sướng!
Ai dám nghĩ tới, hắc mã cuộc thi ngoại bộ Lý Cảnh Thiên chính là sư phụ danh tiếng của Quan Lỗi chứ!
Quan Lỗi từng cho rằng bản thân mệnh khổ, nửa đầu cuộc đời trải qua thê thảm như vậy, còn bị Điêu sáu ngón hãm hại, khốn khổ suốt ba năm trời.
Tủi nhục quá lớn khiến anh ta nghĩ tới việc kết liễu đời mình không chỉ một lần.
Nhưng ông trời đã thương xót anh ta, trong lúc tuyệt vọng nhất lại để anh ta gặp được ánh sáng của đời mình.
Lý Cảnh Thiên không chỉ cứu mạng anh ta mà còn cho anh ta cơ hội làm lại cuộc đời.
Không có Lý Cảnh Thiên thì sẽ không có Quan Lỗi của ngày hôm nay, càng không có “Quan lão đại” của Chấn Thiên Môn hiện giờ.
Sau khi anh ta lên nắm quyền, Long Sinh môn và Quang Thịnh môn vẫn luôn mưu đồ tìm ra yếu điểm của anh ta, không chỉ một lần muốn dồn anh ta vào chỗ chết. Hơn nữa còn thu hút hết lượng môn sinh mới không ngừng nghỉ.
Bây giờ anh ta cảm thấy vô cùng biết ơn Điêu sáu ngón đã từng tra tấn anh ta.
Nếu không thì anh ta sẽ không thể biết đến sư phị sớm hơn những người khác.
Lý Cảnh Thiên cảm nhận được ánh mắt cuồng nhiệt này của Quan Lỗi, khẽ nhíu mày.
“Tôi nói này, anh có thể thu cái ánh mắt kia lại có được không? Cắt cáo tìm người khác, ông đây không có sở thích đó.”
Quan Lỗi này cái gì cũng tốt, chỉ là lúc nào cũng nhìn anh với ánh mắt cuồng nhiệt, khiến anh có chút không thoải mái.
Quan Lỗi ngại ngùng ho lên hai tiếng, đang định chuyển chủ đề thì thấy thím Lưu lại cầm thêm một bức thư mời khác đi tới.
“Tiên Sinh, đây là thư mời của Chấn Thiên môn.”