Mãnh Long Thiên Y

Chương 215:  Có người kháng được loại thuốc này? 




Anh không kìm được mà mở cúc áo, cổ họng cảm thấy khô rát khó nhịn…
Một giây kế tiếp, Lý Cảnh Thiên cảm thấy một bàn tay nhỏ bé lạnh như băng chạm vào hông mình. Đôi tay kia mềm mềm mịn mịn, giống như một con rắn nhỏ linh hoạt, vèo một cái, nhân lúc anh không chú ý đã chui vào được quần áo của anh.
Ngay sau đó, hai con rắn nhỏ chậm rãi trườn lên tới cổ, cởi áo của anh ra, rồi trượt xuống hai bên hông, từ từ luồn xuống bên dưới bụng…
Lý Cảnh Thiên giật mình một cái, ngăn đôi tay khéo léo kia lại, sau đó trở tay tấn công, theo bản năng túm lấy người kia kéo lại.
Anh mơ hồ nhận ra trước mắt là một mỹ nhân. Eo hông của mỹ nhân thon thả ôm hết được bằng một tay, một chút thịt thừa cũng không có. Cả người lành lạnh, sờ vào cực kì thoải mái, giống như một khối ngọc bích vậy.
“Anh Cảnh Thiên…” Cuối cùng mỹ nhân cũng mở miệng, giọng nói đầy vẻ quyến rũ.
Lý Cảnh Thiên hơi tỉnh táo lại.
“Nhược Hoa?”
Cô gái kia cười khúc khích: “Là em. Anh rất nóng hả? Vậy ôm chặt lấy em đi… Nghe lời em, chẳng mấy chốc anh sẽ thấy thư thái ngay thôi…”
Lý Cảnh Thiên như bị ác ma nguyền rủa, coi lời nói này như thánh chỉ.
“Thoải mái… Tôi muốn được thoải mái…”
Vừa dứt lời, Lý Cảnh Thiên bỗng cảm nhận được bản thân đã ngã xuống một chiếc giường lớn mềm mãi, sóng lớn mãnh liệt bao trùm lên người anh. Cô gái kia cưỡi lên người anh theo tư thế ngồi xổm, ánh mắt lạnh như băng, hoàn toàn không mờ mịt như ban nãy.
Trong mắt cô ta đầy vẻ khinh thường, sau đó chậm rãi cúi người xuống, trở tay rút ra hai sợi dây!
“Một tên quê mùa như cậu còn không xứng với chị đây! Nếu không phải nhà Thượng Quan cho nhiều tiền thì chị đây còn lâu mới hầu hạ cậu!”
Cô gái lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, cố gắng trói chặt hai cánh tay của Lý Cảnh Thiên lên đầu giường.
“Bình thường chị đây chỉ tiếp các nhân vật lớn có máu mặt thôi! Hôm nay cho cậu nếm thử chút ngon ngọt, cậu lời rồi đấy!”
Ai biết cô gái kia vừa mới thắt một cái nút chết xong, đang định trói nốt cái tay còn lại thì Lý Cảnh Thiên lại tránh thoát ra được!
“Chị tiểu thư này, làm việc phải đến nơi đến chốn. Quyến rũ tôi chị phải phụ trách đấy nhé!”
Nói xong, không đợi cô gái kia phản ứng lại, Lý Cảnh Thiên đã xoay người một cái, đặt người ta dưới thân!
Cô gái giật mình!
“Cậu… cậu lại không bị ảnh hưởng bởi thuốc?”
Lý Cảnh Thiên trợn trắng mắt nhìn cô ta, đưa mắt nhìn về phía điều hòa.
“Dùng cách thức cũ rích như này, cũng mệt các người nghĩ ra được.”
Từ trước khi bước chân vào phòng anh đã nhận ra có điều bất ổn.
Từ nhỏ đi theo lão già kia, xương cốt đã bị tẩm không ít thuốc, một ít thuốc vô dụng này sao có thể khiến anh bận tâm?
“Trở về nói cho Thượng Quan Nhược Minh biết, muốn chỉnh tôi thì tìm thuốc gì có tác dụng một chút. Đi dùng loại thuốc này lên người tôi? Là nhà Thượng Quan không có tiền sao? Hay nhìn tôi thấy chướng mắt nên không cho dùng đồ tốt?”
“Các người phân biệt đối xử như này cũng không hay đâu!”
Cô gái sửng sốt vì câu nói này của Lý Cảnh Thiên! Một lúc lâu sau mới phản ứng lại đực.
Lý Cảnh Thiên… kháng thuốc?
Có người kháng được loại thuốc này?
“Nếu như thuốc này vô dụng với cậu, vậy vì sao ban nãy còn…”
Cô gái ngẫm lại thấy hơi tủi thân, Thượng Quan Nhược Minh dặn dò là không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bắt được người đàn ông này.
Thế nhưng trước đó cô ta nghe ngóng về Lý Cảnh Thiên, biết anh cũng chỉ là một thằng nhà quê từ trên núi xuống phố, chưa trải sự đời, không phải nhân vật lớn gì. Tuy cô ta làm công việc này nhưng cũng rất kén chọn.
Người như Lý Cảnh Thiên hiển nhiên không lọt vào mắt xanh của cô ta.
Cho nên khi cô ta bố trí căn phòng này đã cố tình giảm lượng thuốc xuống phân nửa, định làm cảnh một chút, chờ người tỉnh táo lại thì bắt quả tang, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng ngàn tính vạn tính, không tính đến việc Lý Cảnh Thiên kháng được thuốc!
Nói cách khác, vừa nãy anh không bị cô ta quyến rũ, mà đang cố tình!
“Chủ động đưa tới cửa, có lời không lấy thì ngu quá!”
Lý Cảnh Thiên quan sát cô ta như một món hàng, nhìn từ trên xuống dưới.
“Tuy rằng chị vừa già vừa xấu, mùi nước hoa rẻ tiền khiến tôi muốn nôn, nhưng chị đã chủ động như thế thì tôi cũng nghiêm túc, không thể để chị đi tay không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.