Tất cả mọi người mở to hai mắt.
'Thế giới ngầm đã sớm có lời đồn rằng lão đại Phỉ Đầu của Long Sinh Môn là vô địch trong môn, không ai có thể chịu nổi hai chiêu dưới tay anh ta.
Bởi vì đa số mọi người đều chết dưới một chiêu. Vốn cho rằng đây chỉ là một truyền thuyết, không ngờ lại là thật.
Dù là tốc độ hay sức lực thì Phỉ Đầu cũng mạnh hơn Kỷ Hiểu Hà không biết bao nhiêu lần.
Một giây sau, sàn đấu lập tức đổ sụp, bụi đất tung bay...
Sau khi tro bụi tan đi, đám người nhìn lại thì không thấy bóng dáng của Lý Cảnh Thiên trên đài nữa, cả Phỉ Đầu cũng không biết đã đi đâu.
Lực xung kích lớn như vậy nhất định đã làm họ biến thành một bãi thịt nát. Quan Lỗi bị dọa lập tức chạy lên đài, trong lòng hơi hồi hộp.
Anh ta nhìn thấy một cái hố to chừng ba bốn mét, có thể nhìn ra được sức mạnh vừa rồi lớn đến mức nào.
Đáy hố chỉ có một mình Phỉ Đầu, anh ta ở trần, toàn thân đầy những vết thương nhỏ. Trong nháy mắt sàn đấu đổ sụp thì cái ót của anh ta đã bị một cây gậy gỗ bị gãy chọc thủng.
Phỉ Đầu tử vong ngay tại chỗ.
Lý Cảnh Thiên đâu?
Quan Lỗi đang chuẩn bị đi xuống xem thì nghe thấy tiếng nói của Lý Cảnh Thiên truyền tới từ phía sau: "Tìm tôi sao?”
Quan Lỗi ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Lý Cảnh Thiên đang đứng vững vàng bên sàn đấu.
"Quá tốt! Anh không có việc gì chứ?"
Trong lòng Lý Cảnh Thiên lộp bộp nên lập tức lách qua bên cạnh, Quan Lỗi mang theo quán tính quá lớn mà ngã xuống đất, sau đó như không có việc gì mà đứng lên, trên mặt không nén được vui vẻ.
"Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt."
Giờ phút này Quan Lỗi không quan tâm gì đến uy nghiêm lão đại nữa, Lý Cảnh Thiên liên tục đánh thắng lão đại của hai môn. Mà Chấn Thiên Môn đã rút lui nên không có quyền chủ động.
"Chấn Thiên Môn cung thỉnh ngài Lý trở thành tôn chủ của thế giới ngầm."
Người của Chấn Thiên Môn đều rất biết điều, thấy Lão đại nhà mình đã nhận tôn chủ thì lập tức quỳ xuống theo, giọng nói vang vọng cả trời đất.
"Cung thỉnh ngài Lý làm tôn chủ của thế giới ngầm."
Giờ khắc này, trong lòng mọi người run lên, ánh mắt nhìn về phía Lý Cảnh Thiên trên sàn đấu đã không còn sự nghiền ngẫm và dò xét của trước đó, chỉ còn lại sợ hãi và ngưỡng mộ.
Dưới uy thế này, mọi người nhịn không được rùng mình một cái.
Vốn cho rằng đến xem trận thi đấu quyền anh này chỉ để hóng náo nhiệt, không ngờ thế giới ngầm lại biến thiên.
Ba môn đã được sáp nhập, tôn chủ lại không phải người nào trong ba môn.
Lý Cảnh Thiên thật sự có thể ngồi ổn vị trí này sao?
Hạ Hầu gia. Từ khi Thượng Quan Nhược Hoa được đưa đến tỉnh Giang Nam thì Hạ Hầu Thanh không còn bạn thân để cùng nói chuyện trời đất nữa nên mỗi ngày cô ấy
chỉ có thể ôm điện thoại nấu cháo với Thượng Quan Nhược Hoa.
Kết quả cuộc đấu ở thế giới ngầm vừa xuất hiện thì Hạ Hầu Thanh đã không kịp chờ đợi nói cho Nhược Hoa biết.
"Thật sao? Cậu nói anh Cảnh Thiên trở thành tôn chủ của thế giới ngầm à?”
Thượng Quan Nhược Hoa cảm thấy trái tim mình sắp bay ra ngoài.
"Quả nhiên là người đàn ông tớ nhìn trúng. Thanh Thanh, vụ cá cược của chúng ta nên được thực hiện. Lần này tớ xem cậu còn có gì để nói."
Trong lòng Hạ Hầu Thanh run lên.
Khi cô ấy nghe thấy vụ cá cược này lần nữa thì không còn cảm thấy bài xích như trước kia, ngược lại còn hơi may mắn vì Nhược Hoa còn nhớ đến nó.
"Anh ta làm anh tôn chủ có liên quan gì đến tớ? Vụ đánh cược của chúng ta là anh ta trở thành danh y đỉnh cao của Bạch Thị. Còn phải là lão tiên sinh Vân
Trung Sơn tự mình nhận chứng, bây giờ căn bản không phải một chuyện."
Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa cũng không để ý, chết sống gì cũng muốn khoá chặt cô ấy và Lý Cảnh Thiên lại.
"Tớ lập tức gọi cho anh Cảnh Thiên, nói vụ cá cược của chúng ta cho ảnh nghe. Cậu cứ chuẩn bị sẵn sàng hiến thân đi."
"Ai, từ từ từ từ..."
Hạ Hầu Thanh chưa nói xong đã nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng †út tút.
Là cô ấy chủ động nói tin tức của thế giới ngầm cho Nhược Hoa, không ngờ cuối cùng lại tự bán mình đi.
Nhưng cô ấy cũng rất muốn biết nếu Lý Cảnh Thiên biết chuyện này thì sẽ phản ứng ra sao?