Đã mấy chục năm nay không ai thèm dòm ngó đến Tôn chủ của thế giới ngầm, trước khi cuộc đấu quyền anh này bắt đầu, tất cả mọi người đều cho rằng chí bảo trong truyền thuyết chỉ là trò bịp mà thôi.
Nhưng bây giờ Tôn chủ thực sự xuất hiện, tất cả mọi người đều rất mong chờ được xem thử, rốt cuộc là thứ quý báu cỡ nào.
Lúc người dẫn chương trình đem hộp đựng bảo vật kia lên, Lý Cảnh Thiên gần như ngay lập tức kết luận rằng vật được đựng trong chiếc hộp này chắc chắn là chiếc là bàn Tư Nam quý báu!
Chì vì thông qua chiếc hộp anh có thể mơ hồ cảm nhận được chân khí bên trong đó tương liên với chân khí trong cơ thể anh.
Chân khí trong cơ thể anh đang nhanh chóng hội tụ, vừa rồi trong đan điền tiêu hao chân khí, cũng đang liên tục không ngừng bổ sung....Quả nhiên đúng là đồ tốt!
Người dẫn chương trình cung kính quỳ xuống một gối và dâng chiếc hộp bằng cả hai tay!
“Kính mời Tôn chủ mở bảo vật!” Mọi ánh mắt đều tập trung lên người Lý Cảnh Thiên. Đây là thời khắc chứng kiến lịch sử!
Nhưng lúc Lý Cảnh Thiên đang muốn đón lấy chiếc hộp kia thì lại nghe thấy một âm thanh “Ầm'! Cánh cửa đấu trường bị đá tung raI
Mấy người giữ cửa liền bay vào ngay sau đó! Có người phá đấu trường?! Một ông già đã có tuổi, mặc ý cười lớn, sải bước đi vào.
Một đám tôm tép tập trung lại đánh nhau, ai được hạng nhất sẽ có được bảo vật, ai đặt ra quy tắc cho các người?”
Quan Lỗi trong lòng kinh sợ!
Người này....khí thế mạnh mẽ quát!. Truyện Ngôn Tình
Lúc này, trong đám có người không biết nói một câu. “Là người của Giang Nam Dao Môn!”
Quan Lỗi nhìn sang phía âm thanh trả lời, chỉ nhìn thấy trên quần áo của người đó quả thực khắc một hình dạng ánh sáng.
Đó chính là biểu tượng của Giang Nam Dao Môn! Hỏng rồi! Lòng quan Quan Lỗi trầm xuống!
“Ông là... Tông Hải?!”
Giang Nam Dao Môn ở tỉnh Giang Nam là đại môn phái đứng nhất nhì tỉnh Giang Nam. Tông Hải cũng cũng có uy thế ở Giang Nam!
Sao họ lại dính líu đến chuyện này?!
Trong lúc mọi người vẫn đang còn kinh ngạc, Tông Hải lại đi tới phía trước mặt Lý Cảnh Thiên, nhìn anh từ trên xuống dưới với ánh mắt coi thường.
“Cậu chính là Tôn chủ mà bọn họ vừa....chọn ra?”
Nói xong cười khinh thường.
“Hai từ Tôn chủ này, không phải ai cũng có thể đảm đương được. Huống hồ... thế giới ngần có quy tắc riêng của nó, không phải đánh thắng rồi thì có thể ngồi vững được ở vị trí này. Cậu có thể ngồi được vị trí này hay không, tôi nói mới tính!”
Từng câu từng chữ, ngữ khí vang dội, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị uy lực này đè ép không ngẩng đầu lên được!
“Bây giờ hãy ngoan ngoãn giao bảo vật cho tôi!”
Nhưng Lý Cảnh Thiên xem như không nghe thấy gì, chỉ chớp mắt cười hỏi ông.
“Dựa vào cái gì?” Tông Hải tựa như nghư thấy câu gì đó nực cười vây!
“Dựa vào cái gì ư? Ha ha ha ha ha ha ha! Lại còn hỏi tôi là dựa vào cái gì? Vậy mà lại không hiểu quy tắc, vậy để tôi dạy cho cậu!”
Nói xong, hắn xua tay, ngay lập tức, những người phía sau liền đồng loạt hành động như thể một cái máy được nhấn công tắc! Vây đánh ba đệ tử bên cạnh Lý Cảnh Thiên một trận!
Không tới ba phút, mọi người đều bị đánh tới mặt mũi bầm dập!
Hơn nữa dưới uy lực tuyệt đối này, ba đệ tử tinh anh lại không hề có sức lực đánh trả, tiếng thét thê thảm liên tục kêu lên khôn ngừng!
Tông Hải nhìn Lý Cảnh Thiên đầy thách thức. “Sao nào, bây giờ hiểu quy tắc chưa hả?”
Lý Cảnh Thiên trầm ngâm khẽ gật đầu.
“Hiểu rồi.”
Tông Hải vô cùng hài lòng với sự hiểu chuyện của Lý Cảnh Thiên, hắn hí mắt lại.
“Nếu đã hiểu quy tắc, vậy thì giao đồ vật ra đây đi!” Ai ngờ Lý Cảnh Thiên lại với tay đưa chiếc hộp giao cho Quan Lỗi, còn nhỏ tiếng căn dặn anh ta mấy câi, sau đó thì quay người, chằm chằm nhìn vào Tông Hải.
“Tốt lắm! Bắt được rồi!”
Tông Hải còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ăn một quyền vào đầu! May là một quyền này của Lý Cảnh Thiên không hề dùng hết mười thành sức lực, nếu không thì giờ hắn đã vỡ não mà chết!
Tông Hải bị một quyền này làm cho choáng váng, không kịp phản ứng cả hồi lâu! Mọi người xung quanh đều vội đỡ hắn dậy.