Mãnh Long Thiên Y

Chương 229: Có gì từ từ nói




“Cậu điên hả, vậy mà dám ra tay với bọn tôi, cậu có biết bọn tôi là ai không?” Trong lòng Quan Lỗi cũng có chút rùng mình.
Tuy đều là thế giới ngầm nhưng cuối cùng thì quyền thế của thành phố Bạch cũng không bằng Giang Nam.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm tép.
Mà bọn họ...chính là loại tôm tép nhỏ bé nhất. Bất kể ai tới tỉnh Giang Nam, đều có thể tiêu diệt bọn họ.
Thứ gọi là Tôn chủ của thế giới ngầm, chẳng qua là phân định thành phố Bạch.
Nếu như tỉnh Giang Nam nhúng tay vào, bọn họ thực sự không có sức mạnh đánh trả.
Tuy là sư phụ Lý Cảnh Thiên đã đánh nhau với người ta, nhưng anh ta vẫn muốn nhắc nhở anh.
“Có gì từ từ nói....từ từ nói...” Anh ta cố gắng vỗ về tâm trạng của Lý Cảnh Thiên, sợ anh đắc tội với người ta, sau này không có cơ hội xoay chuyển.
Nhưng Tông Hải bị đánh một quyền, sao có thể cho qua dễ dàng được? “Tốt! Tốt lắm! Đã nhiều năm không có ai dám khiêu chiến với lão phu rồi!”
Một câu vừa dứt, người phía sau lập tức phóng tới một cây trường thương có tua đỏI”
“Cho cậu xem thử bảo bối của tôi!”
Lý Cảnh Thiên nhướng mày!
Thương tua đỏ thường được dùng trong thời nhà Minh Thanh?!
Không ngờ lão gia này lại dùng thứ này làm binh khí?!
Cũng thú vị.
Tông Hải nhíu mày, hai chân dang rộng ra, đem toàn bộ sức mạnh tập trung lên thanh trường thương này, sau đó đột nhiên gầm lên giống như sư tử Hà Đông! Tất cả mọi người đều bịt tai lại, đầu óc choáng váng như nghe phải âm thanh của ma quỷ!
Nhưng còn Lý Cảnh Thiên lại chỉ đứng vững ở đó, khẽ cau mày, mặc dù anh có bị ảnh hưởng một chút nhưng không có gì nghiêm trọng.
Khóe miệng lão nở một nụ cười âm hiểm, khi thấy mọi người vẫn đang ngơ ngác liền lập tức tấn công!
Lý Cảnh Thiên vẫn bất động, người khác nhìn vào còn tưởng anh bị dọa đến ngốc luôn rồi.
“Cẩn thận!” Quan Lỗi buột miệng nói! Nhưng một giây sau đó, tất cả mọi người đều như chết lặng.
Lý Cảnh Thiên không hề lùi một bước, anh còn bắt được thanh trường thương kia của Tông Hải!
Anh cứ bắt lấy nó một cách nhẹ nhàng như vậy, gần như không dùng chút sức lực nào.
Nhưng Tông Hải lại cảm thấy, thương trong tay hắn đã không còn nghe theo lời ông ta nữa. Tiến không được, lùi không xong!
Trong lòng ông ta lập tức dậy sóng! Từ khi nào thành phố Bạch lại có một người lợi hại như vậy?
Lý Cảnh Thiên cười nói: “Đầu là huynh đệ lăn lộn trên giang hồ, nếu ông đã thấy hứng thú với bảo vật này, tôi cũng không phải là người keo kiệt. Chỉ có điều, ông vừa tới liền đánh người của tôi, khiến lão đại tôi đây rất mất mặt.”
Tông Hải hừ lạnh một tiếng!
“Mặt mũi của cậu chỉ là đồ bỏ!”
Nói xong, hắn dồn hết sức lực vào hai tay, sau đó đột nhiên co rút lại!
Nào ngờ Lý Cảnh Thiên bất ngờ buông tay, khiến Tông Hải cầm thương bị đánh bật ngược về phía saul
Ầm!
Cú ngã qua vai khiến hắn bị đánh gục, vô cùng thê thảm, làm gì còn có dáng vẻ uy phong của một đại lão gia ngầm?
Tông Hải quỳ trên mặt đất, đẩy người lên trước đỡ ông ta đứng dậy! Ông ta nuốt vào một viên đan dược, một chưởng đánh mạnh xuống đất, chỉ để tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất! Sau đó cả người bay vọt lên trởi!
Cùng lúc này, Lý Cảnh Thiên cũng cảm thấy được dường như thân thể ông ta phát ra nguồn chân khí vô hạn!
Dựa vào đan dược để gia tăng chân khí?!
Chỉ trong nháy mắt, thanh trường thường tua đỏ kia dường như biến thành một tinh linh có đôi cánh dài, gần như không cần Tông Hải sai khiến, tự bản thân nó có thể phân biệt phương hướng, đuổi đánh người khác.
Tất cả mọi người nhìn thấy màn này thì đều kinh sợi
Gặp...gặp quỷ rồi?!
Chỉ có Lý cảnh Thiên là hai mắt sáng lên!
Ông có đồ chơi hay như thế, sao không nói sớm?! Anh đón ngược thanh trường thương và chộp lấy nó!
Nhưng thanh trường thường phát sáng trong tay anh, chỉ vùng vẫy vài lần rồi dừng lại....
Tông Hải hai mắt mở to!
Khuất... khuất phục rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.