Mãnh Long Thiên Y

Chương 231: Bên anh có âm thanh gì vậy?




Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người Quả Nhị, lúc này anh mới buông lỏng cảnh giác.
Bất kể lúc nào, chỉ cần ở bên cạnh Quả Nhi thì dường như đó đều là khoảng thời gian an tâm nhất.
"Tin tức của cô gái nhỏ nhanh nhạy quá, sao lại biết được sớm vậy?”
Quả Nhi bĩu môi: “Thành phố Bạch cũng chỉ là một địa phương tôm tép bình thường mà thôi, làm gì có gì bí mật? Em không chỉ biết anh đã thành tôn chủ thế giới ngầm, ngay cả việc anh giết Tông Hải em cũng biết luôn!”
Lý Cảnh Thiên không khỏi nhíu mày.
Còn chưa tới một tiếng đồng hồ mà tất cả đã bị truyền ra ngoài?
Quả Nhi lẩm bẩm: “Em nói chứ, Tông Hải cũng là tự làm tự chịu! Anh vừa mới nhậm chức, là thời điểm cần phải lập uy, ông ta lại tự mình đưa tới cửa, không nhận thì phí quá!”
Không sai! Lý Cảnh Thiên nhéo nhéo má Quả Nhị, lẩm bẩm:
"Hình như gầy bớt rồi...
Quả Nhi tủi thân.
"Trong khoảng thời gian này anh luôn bận rộn nhiều việc, không có thời gian ở cạnh em, có thể không gầy đi sao?”
Trong lòng Lý Cảnh Thiên cảm thấy cực kì hổ thẹn, làm xong chuyện quan trọng này, nói không chừng có thể nghỉ ngơi một chút...
Hiện tại đã có la bàn bảo vật Tư Nam, bảo vật dung hợp, chân khí càng tăng lên, tốc độ tu luyện cũng nhờ đó mà nhanh hơn. Mặc dù trong lúc nhất thời không thể đột phá nguyên dương, nhưng đột phá mấy cảnh giới nhỏ thì vẫn được, cũng coi như không tốn công vô ích.
"Sư huynh...” Giọng nói mềm mại của Quả Nhi vang lên bên tai: “Đã lâu rồi anh không cho em ăn kẹo...”
Lồng ngực Lý Cảnh Thiên run lên, sau đó cười xấu xa.
Cái gì mà bảo vật Tư Nam, la bàn gì đó!
Đi gặp quỷ hết đi!
Anh bế bổng Quả Nhi lên, bước nhanh lên trên lầu.
Trong khoảng thời gian này Quả Nhi cũng rất cố gắng học tập, tuy rằng suốt cả quãng đường đều được bế nhưng hai tay cô không nhàn rỗi. Hai người vừa đi
vừa ném đồ, còn chưa tới cửa phòng bọn họ đã quấn chặt vào nhau.
Hô hấp nặng nề của Lý Cảnh Thiên vang lên bên tai, mặt của Quả Nhi càng lúc càng hồng lên.
Cô cố gắng ôn tập lại kiến thức mình học được trên mạng, hành động càng lúc càng táo bạo.
Cả người Lý Cảnh Thiên run lên!
Nhận thấy cơ thể Lý Cảnh Thiên đã có sự thay đổi, trong lòng Quả Nhi cũng giật mình, sợ tới mức vội vàng buông lỏng tay.
"Sư huynh, anh làm sao thế? Em không cố ý...” Nhưng Lý Cảnh Thiên đã bắt lấy tay cô.
"Anh không sao.”
"Sư huynh... Em...”
Bọn họ sắp tiến vào trạng thái thì chuông điện thoại của Lý Cảnh Thiên vang lên cực kì không đúng lúc.
Anh tiện tay nhấn tắt, nó reo... Lại tắt, lại reo...
Lý Cảnh Thiên cau mày, hứng thú còn chưa bị dập tắt, anh liếc mắt nhìn qua, đúng là Thượng Quan Nhược Hoa!
Lúc này cô gọi điện cho anh làm gì?
Đang chuẩn bị từ chối thì khóe miệng Quả Nhi lại cong lên, cô nhấn nút trả lời! Trong nháy mắt, đầu óc Lý Cảnh Thiên trống rỗng!
"Anh Cảnh Thiên, em đã nói với anh, cái kia...”
"Ạ.~."
Thượng Quan Nhược Hoa khựng lại.
"Bên anh có âm thanh gì vậy?”
Quả Nhi ngượng ngùng nhìn Lý Cảnh Thiên, trong mắt là ý cười xấu xa, đang chuẩn bị trốn chạy thì lại bị Lý Cảnh Thiên túm lại.
"Không có gì, tìm tôi có việc gì không?”
Anh vẫn bình tĩnh trả lời, nhưng bàn tay to còn không ngừng đốt lửa trên người Quả Nhi.
Quả Nhi cảm nhận được sự thay đổi và thoải mái khắp cơ thể, lại không dám kêu thành tiếng, cực kì khó chịu.
Thượng Quan Nhược Hoa cũng không nghỉ ngờ gì, nói luôn: “Em nói với anh rồi đó! Em và Thanh Thanh...”
"Ạ~...” Thượng Quan Nhược Hoa khựng lại! Hình như cô nghe thấy được âm thanh phụ nữ thở gấp?
"Anh Cảnh Thiên, anh đang làm gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.