Khó trách bên mình vừa xảy ra chuyện thì Ô Kim đã lo lắng chạy tới. Rõ ràng anh ta đã biết rõ mọi chuyện nên mới cố ý đến hạ bệ mình.
Có câu nói là 'Quan mới đến đốt ba đống lửa' (1), Ô Kim muốn ngồi ổn vị trí đại diện môn chủ này thì nhất định phải giết gà dọa khi.
(1) Quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người đều thấy). Nhưng về sau không biết có được như thế nữa không, hay đâu lại vào đấy.
Rất rõ ràng, Phan Bưu này chính là con gà kia.
Nhưng rất nhanh anh ta đã bình tĩnh lại, nếu muốn giết anh ta thì phải xem sức nặng của mình.
"Môn chủ muốn cậu đại diện xử lý mọi chuyện trong môn, nhưng bây giờ là chuyện của Đà này, tôi không nói tôi không thể giải quyết, cậu cũng không thể tự tiện nhúng tay. Cậu lừa gạt được môn chủ nhưng không lừa được tôi. Ô Kim, tôi cho cậu biết đừng dồn tôi vào đường cùng, nếu không đừng trách tôi tung ra những chuyện cậu làm."
Ý cười ôn hòa trên môi Ô Kim hơi tạm dừng và hiện ra một chút âm hiểm.
Anh ta cũng không muốn dồn ép Phan Bưu quá đáng, lần này chỉ muốn diễu võ giương oai mà thôi.
Nói đi thì phải nói lại, anh ta còn ước gì phía Phan Bưu xảy ra chuyện không may để môn chủ nhanh chóng truyền vị trí cho mình. Ô Kim đứng lên khỏi ghế rồi phủi phủi tro bụi căn bản không †ồn tại, kiêu ngạo nhìn về phía Phan Bưu đang ngồi trên cao.
"Anh cả nói như vậy là hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ muốn giúp anh quản lý thôi. Kỳ thật hôm nay tôi đến là có một chuyện quan trọng muốn nói với anh."
Phan Bưu nhướng mày nhìn về phía Ô Kim, cứ như không tin từ cái miệng này có thể nói ra chuyện đứng đắn gì.
Ô Kim lại mỉm cười nhìn anh ta: "Mười ngày sau Thống đốc Bạch Thị sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật long trọng cho con gái cưng của mình, thiếp mời đã được đưa tới, nhưng là mời môn chủ. Hiện tại môn chủ bị bệnh nên không xử lý việc nhỏ này được, tôi thấy anh cả cứ đi một chuyến đi."
Trong lòng Phan Bưu rất khó chịu.
Mặc dù Thống đốc Bạch Thị trông coi công việc trị an của cả Bạch Thị, địa vị gần với thị trưởng, tất cả mọi người trong Bạch Thị phải nịnh nọt làm ông ta vui lòng.
Nhưng cái này liên quan gì đến Phan Bưu này?
Dao Môn là thế giới ngầm của tỉnh Giang Nam mà cần đi bám víu một Thống đốc nhỏ của Bạch Thị sao?
Ông ta bám mình còn nghe được.
Hành động này của Ô Kim rõ ràng là muốn sỉ nhục anh ta.
Nhưng hiện giờ Ô Kim đang chờ bắt lỗi mình, dù thế nào mình cũng phải ổn định.
Phan Bưu vung tay lên, thủ hạ sau lưng lập tức nhận lấy thiếp mời.
"Nếu cậu đã đến chỗ tôi nhờ vả thì tôi nhất định sẽ đi. Nếu như không có chuyện khác thì cậu đi trước đi."
Ô Kim như đã sớm biết kết quả nên mỉm cười ôm quyền.
"Đa tạ anh cả, trong môn còn có rất nhiều chuyện đang chờ tôi xử lý, vậy tôi cáo từ trước."
Phan Bưu nhìn bóng lưng Ô Kim rời đi, trong lòng càng buồn bực.
Ban đầu anh ta và Ô Kim là môn chủ ngang vai ngang vế, vì thế nên khiến rất nhiều người sinh ra ảo giác rằng vị trí môn chủ nhất định sẽ giao cho Ô Kim.
Cảm giác nguy cơ ập đến làm Phan Bưu có chút bất an.
Từ trước đến nay Ô Kim này giỏi nói ngọt, khó bảo đảm sẽ không được môn chủ thích.
Đáng thương cho anh ta đi theo làm tùy tùng cho Dao Môn nhiều năm mà vẫn thua kém một tên chỉ giỏi dẻo miệng.
Phan Bưu cảm thấy trái tim đã rét lạnh. Nhưng mà tiệc sinh nhật của con gái Thống đốc Bạch Thị sao?
Anh ta đang lo không thể tính sổ với Lý Cảnh Thiên, hiện giờ không phải đã có cơ hội rồi à?
Tôn chủ thế giới ngầm thì thế nào? Muốn lăn lộn ở Bạch Thị thì thế lực ngầm cũng phải lấy lòng Thống đốc, cho nên Lý Cảnh Thiên nhất định sẽ có mặt.
Vừa vặn anh ta có thể nhân cơ hội này để diệt trừ Lý Cảnh Thiên.
Hạ Hầu gia.