Mãnh Long Thiên Y

Chương 239: Đừng nhìn em




“Thật sao?!”
Quả Nhi vui đến nhãy cẵng lên, bổ nhào vào lòng anh!
“Giỏi quá! Sư huynh, vậy thì sau này chúng ta sẽ thu thập những bảo bối kiểu này nhiều hơn để hấp thụ chân khí của chúng, thì anh có thể nhanh chóng đột phá
lên Nguyên Dương rồi, nói như thế thì, chúng ta không cần phải sợ ai nữa! Sau đó...”
Lý Cảnh Thiên nhìn mặt của Quả Nhi giống như quả táo mới chín. Anh không nhịn được mà hôn cô một cái, hoóc-môn nam tính này khiến Quả Nhi ngại ngùng.
“Sau đó thì sao?”
Quả Nhi đưa tay ôm lấy cổ Lý Cảnh Thiên, dâng lên đôi môi của mình. Sư huynh, anh hư quá...”
Lý Cảnh Thiên trong lòng rung động!
Khi tu luyện phải giữ tâm mình trong sáng, loại bỏ những tạp niệm bên ngoài. Nếu bây giờ đã xuất quan rồi thì cũng không cần phải lo nhiều về chuyện đó nữa.
Đã đến lúc khai trai rồi!
Anh ôm lấy eo của Quả Nhi, đang định hôn cô sâu hơn thì đúng lúc nghe thấy chuông cửa.
Thím Lưu chạy tới báo, là Hà Hầu Thanh. Quả Nhi bĩu môi không vui.
Vốn tưởng rằng sau khi Thượng Quan Nhược Hoa rời đi, sẽ không còn ai quấy rầy bọn họ nữa. Không ngờ một Thượng Quan vừa đi thì lại tới một Hạ Hầu!
Hai người này, không phải hạng tốt đẹp gì!
Quả Nhi tức giận đẩy Lý Cảnh Thiên ra khỏi cửa phòng!”
“Đi di, đi đi, anh đi đối phó với cô ta đi! Không cần lo em sống chết thế nào!”
Lý Cảnh Thiên bất lực: “Anh thực sự không biết tại sao cô ta lại tới... anh mới xuất quan, cũng không biết cô ta tìm anh có chuyện gì, anh bị oan mà! Em gái ngoan, em đi cùng anh nhé! Nếu không...anh sợ bị cô ta ăn mất không về được luôn đấy...”
Quả Nhi phì cười! Trong lòng có chút dịu lại.
“Được rồi! Vậy em gắng sức cùng anh đi xem thử xem người phụ nữ này rốt cuộc muốn gây phiền toái gì!” Hạ Hầu Thanh đứng ở cửa chờ đợi hồi lâu, đang nghĩ xem người bên trong không biết có nghe thấy hay không, định ấn chuông thêm một lần nữa thì thấy Lý Cảnh Thiên đút tay vào túi, mặc một bộ quần áo bình
thường, cùng với Quả Nhi vừa nói vừa cười đi về phía cô ta.
Không biết tại sao, nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hạ Hầu Thanh lại cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng cô ta nhanh chóng kìm nén lại cảm giác khó chịu đó. Đã tắt điện thoại, nhưng lại ở đây nói cười với Quả Nhi! Rõ ràng là tránh mặt cô tal
Uổng công cô ở nhà đợi lâu như vậy, không ngờ người ta lại không hề để tâm đến chuyện này!
Hạ Hầu Thanh đột nhiên có chút nổi giận!
Cô ấy đã buông bỏ tự cao, chủ động tới tìm anh, vậy mà Lý Cảnh Thiên lại dám trì hoãn lâu như vậy mới ra!
Chẳng lẻ anh đang cố ý gạt cô ra, chơi kiểu lạt mềm buộc chặt? Nhất định là như vậy!
Đợi Lý cảnh Thiên đi tới trước mặt, anh còn chưa kịp mở miệng thì Hạ Hầu Thanh đã mắng xối xả!
“Lý Cảnh Thiên, anh nghĩ anh là cái thá gì chứ! Tôi nói anh biết, đừng tưởng rằng Nhược Hoa nói với anh về vụ cá cược bốn chuyện gì đó thì tôi sẽ thực sự lên giường thị tẩm cho anh! Đó chẳng qua là lời nói đùa của bổn thiểu thư thôi. Muốn có được bổn tiểu thư, đợi kiếp sau đi!”
Một chuỗi chấm hỏi bay qua đầu Lý Cảnh Thiên.
Anh hình như chưa hề đắc tội với vị đại thần này mà!
Con gái giận dữ, có phải khi nào cũng khó hiểu như thế này không?
Quả Nhi quay mặt đi với vẻ vô tội.
Đừng nhìn em.
Anh tự chuốc lấy nợ đào hoa này thì tự mà đi giải quyết.
Em chỉ là một con mèo nhỏ ngủ say không biết gì hết nhé....
Hạ Hầu Thanh nhìn thấy hành động giữa Lý Cảnh Thiên và Quả Nhi thì càng tức giận!
“Rốt cuộc hai người là quan hệ gì? Đừng nói với tôi là huynh muội đấy nhé! Tôi không tin!”
Lý Cảnh Thiên hoàn toàn bị loạt câu hỏi của Hạ Hầu Thanh làm cho bối rối! Người phụ nữ này nới tìm anh chỉ để nổi điên thôi sao? Anh day day đầu.
“Hạ Hầu Thanh, cố bị ngốc hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.