Hạ Hầu Thanh sửng sốt: “Cô mắng tôi?”
"Tôi nói chứ cô gái này, rốt cuộc cô tìm sư huynh của tôi làm gì? Không có chuyện gì thì đi mau đi! Bọn tôi rất bận rộn đấy!”
Hạ Hầu Thanh thấy Quả Nhi hạ lệnh đuổi khách, cũng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nhất định là cô ấy bị cô ả Âu Dương Thiến kia kích thích.
Từ bao giờ mà cô ấy trở nên ngang ngược như thế này chứ. Cô ấy tự nhận mình được dạy dỗ tới nơi tới chốn, nhưng từ sau khi gặp được Lý Cảnh Thiên, không biết vì sao lại luôn không khống chế được cơn giận của mình.
Cô ấy hít sâu một hơi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được.
"Tôi tới đây là muốn hỏi anh, mấy ngày nay, Nhược Hoa có gọi điện cho anh không?”
Lý Cảnh Thiên vừa nghe vậy thì lập tức hiểu ra!
Anh nhướn mày nhìn người trước mặt: “Cô muốn hỏi về tiền cược của bốn sự kiện kia hả? Cô ấy nói cho tôi biết rồi.”
Hạ Hầu Thanh giật mình, không kìm được mà nhìn thẳng vào mắt Lý Cảnh Thiên, định tìm ra thứ gì đó trong ánh mắt ấy.
".. Anh thấy thế nào?”
Lại chủ động tới hỏi luôn?
Lý Cảnh Thiên cảm thấy hơi kì lạ.
Bốn sự kiện kia, bất kể là chuyện nào đối với Hạ Hầu Thanh mà nói đều rất mất mặt. Hẳn là cô sẽ phải ngậm miệng không nói gì mới đúng, sao giờ ngược lại, tự mình tìm tới cửa?
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói đi! Tôi không rảnh đoán suy nghĩ của cô!”
Gương mặt Hạ Hầu Thanh đỏ bừng lên!
Người đàn ông này lại không hiểu phong tình tới vậy ư?
Cô ấy đứng yên tại chỗ, hơi xấu hổ nhưng cũng không tiện nói toạc ra vì muốn gặp anh nên mới cố tình tới đây, chỉ có thể cắn răng nói dối.
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tiểu thư đây không phải người anh có thể mơ tưởng! Bốn sự kiện kia chỉ là tôi và Nhược Hoa đùa giốn nhau mà thôi, cũng không thật sự muốn làm vậy! Thức thời thì nhanh chóng quên đi cho tôi, sau này đừng nhắc tới nữa!”
Nói xong cô ấy kiêu ngạo hất cằm, lại nhìn về phía Lý Cảnh Thiên. Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt anh, nhưng lại chỉ có vẻ bình tĩnh không gợn sóng.
"À"
Một chữ vô cùng đơn giản giống như một đòn cảnh cáo đập vào lòng Hạ Hầu Thanh!
À? Đây là phản ứng gì? Mình nói nhiều như thế mà anh ấy không hề phản bác một chút nào ư?
Mệt cho cô ấy vừa nấy còn nghĩ, Lý Cảnh Thiên chắc chắn không ngu, là một người bình thường.
Hiện tại cô ấy phát hiện, chuyện anh làm đều không phải chuyện người bình thường có thể làm!
Thử hỏi, toàn bộ thành phố Bạch này có ai không biết cưới được Hạ Hầu Thanh tốt tới mức nào?
Rốt cuộc anh có biết hay không, cưới Hạ Hầu Thanh, ở rể cho nhà Hạ Hầu, chẳng khác nào có được tài nguyên và tài sản vô hạn!
Mặc dù cuối cùng hai người không được bên nhau, nhưng có một lớp quan hệ thân mật như thế thì anh cũng chẳng cần lo áo cơm cả đời!
Nhà Hạ Hầu và nhà Thượng Quan, hai bên gia tộc hợp lại một chỗ, đủ để đảm bảo nửa đời sau này anh chẳng cần lo lắng gì nữa hết!
Đág tiếc... Nhiều lợi ích như thế mà người đàn ông này chẳng nhìn thấy gì.
Ánh mắt thiển cận!
Cô ấy tức giận quay đi, ném ra một tấm thiệp mời!