Mãnh Long Thiên Y

Chương 242: Cô gái sửng sốt




???
Cô gái sửng sốt.
Sao tự dưng lại chửi người ta?
Lý Cảnh Thiên chỉ hỏi một câu theo bản năng, nói xong cũng thấy có gì không ổn, vội bổ sung:
"Ý của tôi là, không chỉ cha cô, mà hình như cô cũng có chứng bệnh.”
Gương mặt cô gái đỏ lựng trong nháy mắt.
"Tôi... Tôi không có... Tôi rất khỏe mạnh, anh đừng nói bừa...
Lý Cảnh Thiên lạnh nhạt nói: “Cứ mỗi đầu tháng sẽ có triệu chứng xuất hiện đốm trắng. Tay chân lạnh lẽo, bất kể sưởi ấm thế nào cũng vô dụng. Mùa hè sợ lạnh, mùa đông sợ nóng. Thường xuyên mất ngủ mơ nhiều, chỉ cần thấy sốt ruột lo lắng sẽ đổ mồ hôi nhiều. Mồ hôi chảy ra sẽ có mùi lạ...”
"Sao anh biết được...” Nói xong, cô gái hốt hoảng như lỡ miệng, vội nhìn xung quanh một lượt rồi nhỏ giọng hỏi.
"Xe của tôi đang ở gần đây. Không biết anh có rảnh không, có thể ngồi cùng xe nói chuyện với tôi không?”
Lý Cảnh Thiên hơi gật đầu, đi theo cô gái tới đầu phố.
Một chiếc xe bảo mẫu màu tím đen đỗ ở ven đường. Nhìn thấy cô gái, một ông lão mặc vest đuôi tôm, tóc hoa râm cung kính nói:
"Tiểu thư, mời lên xe.” Nhưng cô gái lại mở cửa xe ra, mời Lý Cảnh Thiên lên trước.
"Quản gia Tân, đây là thần y mà cháu gặp được trên phố Trân Bảo, liếc mắt đã nhận ra triệu chứng bệnh của cháu, cháu mời anh ấy lên xe nói chuyện một chút.
Quản gia Tân cau mày, cẩn thận nói: “Tiểu thư, cô bị lừa rồi! Các bác sĩ nổi tiếng trong bệnh viện, có ai không phải đã mấy chục tuổi? Cậu ta còn trẻ như thế sao đã là thần y được? Còn vừa nhìn đã nhận ra chứng bẹnh của cô? Nhỡ đâu cậu ta đã điều tra tất thảy mọi chuyện, cố tình đứng đó chờ? Người như thế trước kia chúng ta gặp chưa đủ nhiều sao?”
Cô gái sửng sốt, hơi do dự nhưng vẫn cắn môi một cái.
"Bệnh này đã theo cháu rất nhiều năm, bao nhiêu bác sĩ cũng không chữa được. Cháu cược một lần cuối cùng, nếu anh ấy nói dối, cháu sẽ lập tức đuổi anh ấy xuống! Để cha cháu xử lý anh ta! Nhưng lỡ như... anh ấy thực sự là một thần y thì sao!”
Quản gia Tân thấy tiểu thư khăng khăng như vậy cũng không còn cách nào.
"Tôi sẽ canh giữ ngoài cửa xe, nếu như cậu ta có hành vi gây rối nào, hoặc nói gì khiến tiểu thư không vui thì lập tức gọi tôi!”
Nói xong, ông còn cho Lý Cảnh Thiên một ánh mắt cảnh cáo. Lý Cảnh Thiên thầm cảm thấy bất đắc dĩ.
Người ta nói vội vã không phải việc nên làm. Quả nhiên, sau khi xuống núi một thời gian, cái giá của thiên y cũng chẳng còn.
Trên xe chỉ còn lại cô gái và Lý Cảnh Thiên, mặc dù là ở trong xe của mình nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên ngồi cùng một người đàn ông xa lạ trong không gian hẹp, cô gái vẫn hơi bối rối.
"Chuyện này... Thưa anh, tôi muốn hỏi một chút vì sao chỉ cần nhìn qua thôi là anh có thể thấy được các triệu chứng của tôi?”
Lý Cảnh Thiên hình như không ngờ cô gái hỏi như thế, ngẩn ra nói: “Phải xem gì nữa? Chứng bệnh viết hết lên mặt cô rồi mài”
"A???"
Cô gái nhỏ đưa tay sờ mặt mình rồi mới phản ứng được lời Lý Cảnh Thiên nói có ý gì.
Cô ấy bật cười, không khí ngột ngạt và lo lắng trong xe nháy mắt được hóa giải.
"Chính thứ giới thiệu nhé!” Cô ấy mỉm cười, vươn tay về phía Lý Cảnh Thiên: “Tôi là Kiều Nguyệt Hàm”
Lý Cảnh Thiên cũng lịch sự vươn tay ra: “Lý Cảnh Thiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.