Mãnh Long Thiên Y

Chương 244: Anh là một Thiên Y




Kiều Nguyệt Hàm suýt nữa đã cho rằng mình nghe nhầm. "Anh... Anh nói cái gì?”
Lý Cảnh Thiên cho rằng cô ấy không nghe rõ, bèn nhắc lại từng chữ một: “Gởi, quần, ra."
Theo bản năng, Kiều Nguyệt Hàm nghĩ ngay tới mấy chữ... Chơi trò lưu manhI
Nhưng nhìn vẻ mặt cực kì đường hoàng và nghiêm túc của Lý Cảnh Thiên thì không giống lắm.
Kiều Nguyệt Hàm nhìn xung quanh một lượt, gương mặt nhỏ đỏ lên. "Chữa bệnh... nhất định phải... như vậy à?”
Lý Cảnh Thiên cảm giác sức chịu đựng của mình sắp bị bào mòn sạch. Nhưng nhìn gương mặt ngây thơ trước mắt, anh lại không thể giận nổi.
"Cô bị hàn khí xâm nhập vào cơ thể, tôi cần phải châm kim vào những huyệt vị nằm ở ngang eo cô, đả thông kinh mạch trước, ép hàn khí ra, rồi lại dùng tay đã được làm nóng để xoa bóp bụng dưới của cô, đánh tan hàn khí.”
Nói xong, anh cũng cảm thấy buồn cười.
Anh là một Thiên Y, mỗi lần khám bệnh cho các đại lão sát phạt quyết đoán đều tích chữ như vàng. Phàm là bệnh nhân hỏi nhiều thêm một chút anh sẽ trở
mặt ngay lập tức, cho cút ra ngoài luôn, thu gấp đôi tiền khám bệnh.
Thế nhưng một Thiên Y đại nhân xấu tính như thế bây giờ lại vì một cô gái nhỏ, dịu dàng nhỏ nhẹ giải thích nguyên lý chữa bệnh?
Kể ra chuyện này thì ai mà tin nổi? Kiều Nguyệt Hàm do dự không chịu cử động.
Vì để thuận tiện nên hôm nay cô ấy mặc một cái quần jean bó sát màu xanh nhạt.
Nếu bây giờ cởi ra... chẳng phải anh sẽ thấy được cả quần lót sao? Không được không được, mắc cỡ quát!
Lúc này, Lý Cảnh Thiên đã chà xát hai tay khá ấm rồi, thấy cô gái nhỏ còn không chịu nhúc nhích, chỉ có thể thỏa hiệp:
"Nếu như cô không chịu thì dùng phương pháp bảo thủ hơn, uống thuốc cũng được. Chỉ là hiệu quả sẽ kém hơn một chút, sau này cô sẽ...”
"Không cần...” Gương mặt Kiều Nguyệt Hàm hồng hồng: “Tôi... Tôi cởi... Anh xoay người qua chỗ khác trước đi.”
Lý Cảnh Thiên nghe lời xoay người đi, nghe thấy âm thanh lạo xạo sau lưng mình, một lúc lâu sau mới có giọng nói cất lên:
"Được rồi. Anh... có thể trị bệnh.”
Lý Cảnh Thiên quay người lại, vừa nhìn đã giật nảy mình như lò xo bật lên, đầu đập lên vòm xe.
"Sao cô lại cởi hết ra thế? Mau mặc vào đi! Mau mặc vào! Chỉ cần để lộ một phần lưng và bụng dưới là được rồi.”
Kiều Nguyệt Hàm giống như con cừu nhỏ, tay chân luống cuống: “Tôi... Tôi chỉ
sợ sẽ làm lỡ quá trì trị liệu, ảnh hưởng tới hiệu quả... Nên tôi mới cởi hết, bác sĩ Lý, làm phiền anh...”
?
Dân gian Hoa quốc có ba danh ngôn lớn: “Tới cũng tới rồi, Tết sắp sang, cho đứa con đi”.
Không ngờ rằng sinh thời còn có thể nghe được một cô gái nhỏ phát minh ra danh ngôn lớn thứ tư...
Cởi cũng cởi rồi... Còn khuyên anh nữa. Thôi bỏ đi...
Cô gái nhỏ nhà người ta đã nói tới mức đó rồi, cứ khăng khăng cố chấp thì trông anh hơi có vẻ là nam nhỉ đại trượng phu mà cứ già mồm cãi láo.
Nhưng dù như thế, bản tính của một người đàn ông vẫn khiến anh nhìn về một nơi không nên nhìn...
Lúc này nửa người trên của Kiều Nguyệt Hàm chỉ mặc một cái áo sơ mi bình thường màu trắng, phần eo hơi rộng ra, chỗ vạt áo nhăn nhàu. Cổ áo phía trên nửa mở... khi cơ thể nghiêng về phía trước, bất kể là phía trên hay phía dưới, phong cảnh đằng sau lớp áo đều lộ ra có thể nhìn không sót một cái gì.
Màu hồng nhạt...
Lý Cảnh Thiên âm thầm làu bàu một câu trong lòng, sau đó vội vàng nín thở tập trung, đôi mắt cụp xuống, trong đầu ong lên một tiếng!
Eo thon thắt đáy lưng ong, đường cong hình chữ S cực kì rõ ràng, lúc này bên dưới Kiều Nguyệt Hàm chỉ mặc một chiếc quần lót, bên dưới cái mông cong lên hai đôi chân dài tuyệt đẹp...
Cũng là màu hồng nhạt...
Là một bộ à...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.