Mãnh Long Thiên Y

Chương 246: Tôi phải cảm ơn anh thế nào đây?




Gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Nguyệt Hàm đỏ lựng lên!
Nghe thấy mấy chữ “chữa khỏi hẳn” cô ấy lại kích động tới mức quên kéo quần lên.
Khóe mắt cô ấy liếc qua Lý Cảnh Thiên, trong lòng không ngừng tăng thêm thiện cảm với anh.
Người này hình như... Từ đầu đến cuối chưa từng nhìn cô ấy. Thật đúng là một chính nhân quân tử. Chẳng qua... Cơ thể của cô ấy lại không có sức hấp dẫn tới mức ấy sao?
Suy nghĩ của Kiều Nguyệt Hàm hỗn loạn, cô ấy mặc quần vào, ngượng ngùng gọi Lý Cảnh Thiên xoay người lại, đưa phương thức liên lạc của mình cho anh.
"Tôi phải cảm ơn anh thế nào đây?”
Lý Cảnh Thiên nhìn cô gái ngây thơ này, trong ánh mắt không hề có chút tạp chất nào, anh xua tay.
"Bỏ đi, có thể gặp được nhau ở một nơi như phố Trân Bảo này cũng là duyên phận, coi như tôi vui vẻ giúp đỡ thôi!”
Nói xong anh kéo cửa xe ra.
Nhưng Kiều Nguyệt Hàm lại lên tiếng ngăn anh lại: “Không thể như thế được! Từ nhỏ cha tôi đã dạy không được nhận ơn huệ không công từ người khác. Anh nhất định phải cho tôi một cơ hội.”
Lý Cảnh Thiên hơi dở khóc dở cười.
Cô gái này... còn rất tích cực nữa.
"Thực sự không cần, nếu như cô muốn cảm ơn tôi, thì cứ dựa vào đơn thuốc này của tôi mà điều trị cho tốt đi.”
Kiều Nguyệt Hàm nảy ra một suy nghĩ khác, hỏi quản gia Tân một tờ chỉ phiếu, ký xoẹt xoẹt liền tay.
"Đây là 100 vạn, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng coi như một chút lòng thành của tôi, mong rằng anh không ghét bỏ.”
Nói xong cô ấy bèn nhét luôn tờ chỉ phiếu vào tay Lý Cảnh Thiên, rất sợ anh sẽ từ chối.
"Sinh nhật của tôi sắp tới rồi, tôi muốn mời anh đến dự.”
Lý Cảnh Thiên cự tuyệt ngay lập tức: “Chi phiếu thì tôi nhận, tiệc sinh nhật tôi không đi được. Con người tôi từ trước đến nay không thích nơi náo nhiệt.”
Quản gia Tân đứng bên cạnh lại khinh thường liếc nhìn Lý Cảnh Thiên một cái.
Vừa nãy còn nói làm việc tốt không cần báo đáp, bây giờ đã trở mặt nhận luôn chỉ phiếu rồi.
Có thể thấy người này trong ngoài bất nhất, không phải kẻ tốt lành gì!
"Anh Lý, anh nhất định phải tới!” Gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Nguyệt Hàm vừa sáng bừng lên, trong nháy mắt đã chuyển qua chán nản, còn mang theo vẻ cầu xin.
"Thực ra... Tôi muốn mượn cơ hội tổ chức tiệc sinh nhật để xin anh xem giúp cho cha tôi một lần. Anh liếc mắt một cái thôi đã nhìn ra bệnh của tôi rồi, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể chữa hết căn bệnh theo tôi nhiều năm, tôi nghĩ anh nhất
định có thể chữa khỏi cho cha tôi!”
Ánh mắt cô ấy sáng ngời, không nhuốm chút lợi ích và tính toán nào, điều này khiến Lý Cảnh Thiên không có cách nào từ chối.
"Được rồi!” Cuối cùng anh đồng ý: “Thời gian? Địa điểm?”
Kiều Nguyệt Hàm nở nụ cười!
Cô ấy nghịch ngợm nháy mắt một cái: “Đến lúc đó tôi sẽ gửi tin cho anh nhé, hứa rồi đấy, nhất định phải tới! Anh Lý, không gặp không về!”
Nói xong cô ấy vui sướng quay lại lên xe, cả người trông như một chú chim nhỏ vui vẻ.
Lý Cảnh Thiên nhìn bóng dáng Kiều Nguyệt Hàm rời đi, trong lòng lại có mong ước.
Từ nhỏ anh đã bị lão già kia nuôi trên núi, ngoại trừ Quả Nhi, người đầu tiên anh tiếp xúc là những ông lớn của các quốc gia, đã từng thấy không ít hình ảnh gió tanh mưa máu, thanh trừng khốc liệt, cuộc sống chỉ trải qua nhưng ngày học
tập y thuật và dược liệu.
Chỉ là trong trí nhớ, chưa bao giờ có thời gian nào vui vẻ như Kiều Nguyệt Hàm.
Cả quãng đường trở về nhà họ Kiều, Kiều Nguyệt Hàm cứ ngâm nga hát, về tới nhà thì thấy cha mình đang chiêu đãi một lão già.
Cô ấy bèn đi vào rất nhẹ nhàng, lễ phép tiến lên chào hỏi.
"Con về thật đúng lúc.” Kiều Khang Hải vẫy vẫy tay với cô ấy: “Mau tới gặp ngài Vân Trung Sơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.