Lý Cảnh Thiên! Gái tiên này chợt hiện lên trong đầu Vân Trung Sơn.
Mặc dù đây là lần đầu tiên xem bệnh cho Kiều Nguyệt Hàm, nhưng mà căn bệnh phức tạp của cô đã truyền rộng khắp giới y học.
Rất nhiều người trong phát học viện đều đã từng chẩn bệnh cho Kiều Nguyệt Hàm, cũng có không it những chuyên gia học giả, người có chuyên môn đã từng không ít lần mở ra các buổi nghiên cứu và thảo luận vì căn bệnh của cô. Nhưng kết luận cuối cùng có được đều là—— với trình độ trị liệu như hiện tại thì vẫn chưa có cách nào chữa khỏi.
Nhưng cũng chính căn bênh mà cả giới y học đều bó tay này lại được một người đàn ông xa lạ chữa khỏi một cách thần bí?
Nếu như là người bình thường, nhất định sẽ bị phái học viện phát hiện. Chỉ có Lý Cảnh Thiên.... Ông ta vội hỏi: Nam nhân đó còn dặn dò cháu điều gì nữa không?”
Kiều Nguyệt Hàm hai mắt sáng lên! Thấy Vân Trung Sơn như kiểu gặp được tri kỷ vậy!
“Sao bác Vân biết được vậy? Anh ta còn đưa cho cháu một đơn thuốc, nói là mặc dù căn bệnh trong người cháu đã khỏi, nhưng vẫn cần phải uống thêm ba đến năm đợt thuốc nữa đều dưỡng, mới có thể hoàn toàn khỏi được.
Nói xong liền đưa đơn thuốc cho Vân Trung Sơn. Vân Trung Sơn nhìn lướt qua từ trên xuống dưới mà trong lòng sửng sốt!
Người đưa phương thuốc này quả thực không tầm thường! Trong đó có vài vị thuốc chắc chắn là phái học viện và bác sĩ bình thường sẽ không thêm vào!
Chỉ vì có vài vị dược liệu mà đã bị liệt vào danh sách thuốc cấm ở thành phố Bạch!
Những thuốc cấm này, nếu cho lượng vừa phải thì sẽ có hiệu quả thần kỳ, nếu quá liều thì lại đủ để gây tử vong!
Chính vì khó kiểm soát liều lượng cho nên mới bị cấm.
Thế nhưng nhìn vào liều lượng được viết trên phương thuốc này thì đúng là rất vừa phải!
Vân Trung Sơn có chút thất thần trong giây lát.
Ngay từ lúc đầu trong buổi thọ yến của Âu Dương Hoằng Thái, ông đã chứng kiến anh chữa khỏi bệnh cho Âu Hoăng Thái vì dùng đăng khô quá mức; rồi tiếp đó anh tiếp nhận căn bệnh kỳ quái của Âu Dương Thiến; còn có Tề gia.... Từng chuyện từng chuyện một, đều dường như không ngừng giúp ông hiểu hơn về Lý Cảnh Thiên.
Vốn tưởng rằng anh chỉ là một người trẻ tuổi có tài, còn từng mơ tưởng đến chuyện muốn ông thu nhận anh vào phái học viện. Nhưng hiện tại xem ra, y thuật của anh đã vượt xa tất cả những người trong phái học viện!
Chỉ dựa vào phương thuốc này mà nói, nếu anh muốn lập một phái mới trong giới y học thôi cũng hoàn toàn có khả năng!
Ông đúng là hồ đồ mất rồi! Y thuật của Lý Cảnh Thiên đủ để làm sư phụ của ông!
“Nếu bệnh của tiểu thư đã hoàn toàn khỏi, tôi ở đây cũng không còn có ích gì nữa. Phương thuốc này không có vấn đề gì cả, nó có lợi ích rất lớn với cơ thể của
tiểu thư, có thể yên tâm sử dụng. Tôi còn có việc nên cáo từ tại đây!”
Nói xong, cũng không quan tâm đến lời mời của Kiều Khang Hải mà nhanh chóng rời đi luôn.
Mặc dù Kiều Nguyệt Hàm cảm thấy ông ấy có chút kỳ quái, nhưng tâm trí cô lúc này không để tâm nhiều tới ông ta.
“Cha, mấy hôm nữa là sinh nhật của con, con đã mời vị danh y này cùng tới, tới lúc đó sẽ khám thử cho cha. Vết thương cũ của cha nhất định sẽ được chữa khỏi!"
Kiều Khang Hải âu yếm nhìn con gái: “Nguyệt Hàm ngoan, chỉ có điều vết thương này trên người cha....”
Ông khẽ thở dài một hơi, bỏ đi, cha đã không còn ôm hy vọng nữa rồi.
“Báo cáo!” Ngoài cửa là một người mặc quân trang khom mình chào. “Thuộc hạ đã sắp xếp danh sách quà tặng xong xuôi, mời thống đốc xem qual”
“Ừ” Kiều Khánh Hải đồng ý và sau đó nhận lấy danh sách, nhìn lướt qua rồi cười nói: “Những người này cũng xem như có mắt nhìn, biết bình thường tôi không nhận lễ nên đã cố mượn cơ hội này để tặng hết một lượt. Nguyệt Hàm, xem ra lần
này con có thể nhận được không ít kỳ trân dị bảo rồi đấy!”
Nhưng Kiều Nguyệt Hàm đều xem nhẹ nói: “Ai mà thèm mấy món đồ đó, chỉ có thần y tiên sinh đến thì con mới thấy vui thôi.”