"Nói mày ngu, hóa ra ngu thật. Con mắt nào của mày thấy tao chỉ có một mình?”
Vừa dứt lời, một giây kế tiếp, ngoài cửa bụi đất bay lên mù mịt, Quan Lỗi dẫn theo mười mấy người, khí thế hung hăng vọt vào trong!
Trên tay mỗi người có một cây gậy!
Khí thế của tên mập lập tức tan thành mây khói.
Má nói Không phải chỉ bắt cóc một con quỷ nhỏ thôi sao? Cần phải khoa trương như thế này sao?
Tên gầy đã sợ vỡ mật từ lâu, lúc này gã ngồi sụp xuống tại chỗ, hai tay ôm đầu!
"Đừng đừng đừng! Có chuyện gì cũng từ từ nói, từ từ!”
"Nói chuyện đúng không?” Lý Cảnh Thiên ngồi xổm xuống trước mặt bọn chúng, trong ánh mắt lạnh lùng pha chút uy nghiêm không thể nghỉ ngờ, uy thế đập vào mặt ép cho hai người kia không dám nhìn thẳng!
"Nói đi, rốt cuộc là ai sắp xếp?”
Hai tên kia nhìn nhau, do dự không biết có nên nói sự thật ra không.
Nếu như nói ra thì phần tiền còn lại trong tay Mã Tuấn Sinh sẽ không được kết toán cho bọn chúng, tiền sắp tới tay lại bay!
Nhưng nếu không nói thì chắc một giây sau sẽ mất mạng! Cân nhắc giữa tiền tài và tính mạng, tên gây không hề do dự mà chọn cái sau.
"Là Mã Tuấn Sinh! Tên đó gọi điện cho chúng tôi! Hắn cho chúng tôi 20 vạn, sau khi chuyện này thành công thì sẽ được nhận 30 vạn.”
"Hắn bảo bọn tôi bắt cóc Hạ Hầu Thanh đi, sau đó tìm anh để cứu người. Hắn sẽ thông báo cho người của nhà Hạ Hầu, đến lúc đó anh bị bắt gặp ở chỗ này là có thể vu cho anh gây ra việc này, bắt anh đi.”
"Chúng tôi chỉ nhận tiền làm việc, những thứ khác thì không biết!”
Lý Cảnh Thiên nhíu mày.
Anh vốn tưởng rằng là tên côn đồ không có mắt nào, không may mắn đụng phải mình mà thôi.
Không ngờ lại là Mã Tuấn Sinh!
Nhà họ Mã cũng chỉ là một gia tộc hạng hai mà thôi, không có lá gan để làm chuyện này.
Trừ phi có người là chỗ dựa của bọn họ!
Nhớ lại trận chiến không chính thức kia, ở bên ngoài sàn đấm bốc anh đã gặp phải Mã Tuấn Sinh và Triệu Hữu Mai, Lý Cảnh Thiên lập tức hiểu ra, tám chín phần mười là Triệu Hữu Mai xúi giục Mã Tuấn Sinh làm.
Người đứng sau lưng chắc chắn là nhà Thượng Quan. Trước đó Thượng Quan Nhược Hoa tự dưng sinh bệnh, Thượng Quan Nam nhân cơ hội này để thương lượng một phương án bồi thường từ nhà Hạ Hầu, bị nhà Hạ Hầu nhìn thấu. Vì thế mà nhà Thượng Quan không được lợi ích gì, món nợ oan uổng này có lẽ đã bị Thượng Quan Nam tính lên đầu Hạ Hầu Thanh rồi.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Mọi người vào site chính ủng hộ tụi mình với nhé. Mê truyện hot chấm vn ạ.
Nhưng nếu như Hạ Hầu Thanh gặp chuyện, nhà Hạ Hầu nhất định sẽ phải chịu tổn thất, chắc chắn nhà Thượng Quan đã chuẩn bị xong hậu chiêu, định khi nhà Hạ Hầu mệt mỏi ứng phó mọi chuyện sẽ nhân kế hở đó mà chui vào.
Nhà Hạ Hầu bảo vệ bản thân mình còn khó, đương nhiên sẽ chẳng còn tâm trí đâu để đi truy cứu trách nhiệm của nhà họ Mã.
Ánh mắt Lý Cảnh Thiên dần lạnh như băng!
Thượng Quan Nam quả nhiên là một con cáo già thành tinh không lông!
Nhà Hạ Hầu có suy sụp hay không chẳng liên quan gì đến anh.
Thế nhưng trả giá bằng việc gây tổn thương cho Hạ Hầu Thanh? Không được! Lý Cảnh Thiên vung tay lên!
Một luồng sáng trắng hiện ra, bổ thẳng về phía hai tên kia!
Bọn chúng thấy vậy thì kinh hãi, xoay người muốn chay!
Nhưng làm sao mà trốn được? Cứ thế để bị ánh sáng trắng bổ trúng!
Đùng!
Hai tên đàn ông đang cởi trần trong nháy mắt bị bổ cho cháy khét!
Quan Lỗi thở hồng hộc đi tới bên cạnh Lý Cảnh Thiên thì thấy được hình ảnh chấn động lòng người như thế này!
Ánh sáng trắng lóe lên! Thiên lôi hạ phàm!
Năm phút đồng hồ trước đó, anh ta nhận được điện thoại của Lý Cảnh Thiên, bảo bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để tới nhà kho này.
Tuy rằng không biết đã có chuyện gì xảy ra, cũng không bảo anh ta phải mang theo bao nhiêu người, nhưng tôn chủ đã tự mình ra lệnh thì chắc chắn là có chuyện khẩn cấp!
Anh ta lập tức điều năm mươi người võ trang đầy đủ đi thẳng tới nơi này.
Thấy Hạ Hầu Thanh đang bị trói cùng với hai tên bắt cóc, anh ta lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra.
"Tôn chủ, ngài đưa tiểu thư Hạ Hầu đi trước đi, ở đây giao cho chúng tôi là được, đừng làm bẩn tay ngài.”
Lý Cảnh Thiên gật đầu, xoay người đi tới cạnh Hạ Hầu Thanh, tháo khăn bịt mắt cô ấy xuống, rồi xé đi băng dính dán ngoài miệng.
"Thế nào? Có bị thương không?”
Trước mắt Hạ Hầu Thanh xuất hiện ánh sáng lại, không ngờ rằng người đầu tiên cô ấy thấy lại là Lý Cảnh Thiên!
Đôi mắt vốn đang tràn ngập sự bất an và lo sợ trong nháy mắt toát lên vẻ mừng như điên!