Mã Tuấn Sinh càng nghĩ càng hưng phấn, cơ thể bắt đầu bốc cháy!
Triệu Hữu Mai quỳ gối hầu hạ ở bên cạnh rất tinh mắt, ngay khi vừa bắt đầu thì đã quỳ xuống chỗ...
Bỗng nhiên! "Uỳnh"! Cửa phòng bị đá văng ra trong chớp mắt!
Triệu Hữu Mai giật mình, mà Mã Tuấn Sinh thì cũng bị hoảng sợ, hắn ta sợ tới mức không thèm nhả một hơi thuốc ra, bị sặc nước mắt chảy ròng ròng!
Cả hai người đều vô cùng chật vật, đang trần như nhộng lại bị người ta bắt tại trận!
Không đợi Mã Tuấn Sinh kịp ngẩng đầu lên nhìn xem người tới là ai thì một giây sau hăn ta đã bị một cú đá đá bay ra ngoài!
"Tư tưởng lệch lạc đã nhắm đến Hạ Hầu gia chúng tao rồi, mày cũng không nhìn kỹ lại xem trên cổ mày có mấy cái đầu! Cho dù Hạ Hầu gia chúng tao không lớn mạnh bằng lúc trước nhưng chắc chắn sẽ không để cho cái loại hèn mọn như mày sỉ nhục! Không thử soi cái mặt mình vào bãi nước tiểu mà xem xem bản thân mình có đức hạnh gì đi?!"
Đây là lần đầu tiên Mã Tuấn Sinh bị cắn vào huyệt mệnh môn, lại còn bị đạp mạnh một phát, hắn ta định vùng vẫy bò dậy thì lại nghe thấy một tràng tiếng chớp nháy! Xong rồi!
Là Hạ Hầu Thần, ông ấy dẫn theo phóng viên truyền thông tới tính sổ với hắn tat
Hắn ta rụt về một phía góc tường theo bản năng, kéo tấm chăn trên giường qua, muốn cuộn mình lại.
Nhưng mà vừa kéo được một nửa thì lại chẳng thể kéo được nửa!
Một góc chăn khác đang quấn trên người Triệu Hữu Mai!
"Con khốn! Đưa chăn cho tôi!"
Nhưng giờ phút này Triệu Hữu Mai đã sợ vỡ mật rồi, cô ta bất lực ngồi phệt trên sàn nhà, dùng nửa tấm chăn này để bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Mã Tuấn Sinh không còn cách nào khác đành phải tiện tay quơ lấy cái áo choàng tắm bị ném xuống đất, phủ tạm lên nửa thân dưới của mình.
"Gia chủ Hạ Hầu gia, có chuyện thì nói cho rõ ràng, ông bỗng dưng dẫn nhiều phóng viên xông vào trong phòng khách sạn thế này rốt cuộc là có ý gì đây?"
Hai mắt Hạ Hầu Thần đỏ bừng, chỉ ước gì có thể bóp cổ cho hắn ta chết ngay lập tức! Nhưng nghĩ tới lời nói của người kia...
"Có ý gì? Mày xúi giục hai kẻ đã bỏ trốn nhiều năm đi bắt cóc con gái tao, còn đổ tội cho Lý Cảnh Thiên nhằm khiến Hạ Hầu gia tao mất hết danh dự! Mày còn dám nói chuyện này không phải do mày làm sao?!"
Trái tim Mã Tuấn Sinh đập thình thịch!
Kịch bản này không đúng!
Chẳng phải Bàn Tử đã làm xong rồi sao?
Theo như kịch bản mà hắn ta thiết kế thì bây giờ Hạ Hầu Thần phải đang trên đường tới nhà kho, sao lại dẫn theo nhiều phóng viên thế này xuất hiện trong
khách sạn của hắn ta chứ?!
Huống chỉ, hắn ta còn chưa gọi điện thoại cho Hạ Hầu Thần, vậy rốt cuộc là ai đã báo tin cho ông ấy?!
Trong lòng Mã Tuấn Sinh chấn động!
Vừa nãy lúc hắn ta gọi điện thoại cho Hạ Hầu Thần thì lúc này số máy cũng trong tình trạng bận, chẳng lẽ... Bàn Tử lừa hắn ta sao?
Không... Không thể nào...
Hắn ta đã thử gọi điện cho Bàn Tử rồi, điện thoại chỉ vang lên hai tiếng, không có ai bắt máy.
Hạ Hầu Thần cười gắn một tiếng, lấy một chiếc điện thoại đang rung chuông trong túi ra.
"Mày đang tìm cái này sao? Mã công tử?"
Đó là điện thoại của Bàn Tử!
Toàn thân Mã Tuấn Sinh cứng đờ ra như một pho tượng! Xong rồi!
Xong hẳn rồi!