Cô ấy đã quên rằng mình không ngủ lại ở biệt thự từ lâu rồi, tủ quần áo cũng không được dọn từ lâu.
"Này! Lý Cảnh Thiên, anh không sao đó chứ?"
Lý Cảnh Thiên vung cánh tay, bỏ đống trang phục đang đè trên người mình như ngọn núi nhỏ ra rồi gắng gượng bò ra ngoài.
"Nhờ phúc của cô, vẫn chưa chết. Tôi nói này đại tiểu thư Hạ Hầu à, bề ngoài thì trông cô gọn gàng xinh đẹp, trong nhà lại là một đống rác, còn không biết đường mà tự đi dọn dẹp lại chút à?”
Hạ Hầu Thanh cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng mà ở trước mặt Lý Cảnh Thiên, cô ấy tuyệt đối không thể vứt thể diện đi được!
Cô ấy ưỡn ngực lên: "Tôi là một thiên kim tiểu thư, có thể tự dọn dẹp được chắc? Từ trước đến nay toàn là nhờ người giúp việc làm. Chỉ cần kêu quản gia đến dọn dẹp một tí là được rồi, việc gì mà phải lớn tiếng thế?"
Lý Cảnh Thiên liếc mắt.
"Đúng rồi, cô là một thiên kim đại tiểu thư, áo đưa tới thì giơ tay, cơm đưa tới thì há miệng. Gặp chuyện thì chỉ biết sợ hãi, hằng ngày ngoài việc mua mua mua thì chẳng làm gì hết."
"Anh!"
Lý Cảnh Thiên cứ như một khẩu súng máy, nói móc khiến Hạ Hầu Thanh thốt không nên lời. Trước kia có Thượng Quan Nhược Hoa ở đây thì sẽ luôn đứng giữa hòa giài
giúp hai người. Nhưng bây giờ Nhược Hoa không ở đây, đây là lần đầu tiên cô ấy trải nghiệm sự ác mồm của Lý Cảnh Thiên.
Cô ấy tức giận nhìn Lý Cảnh Thiên, trong đầu hiện lên ngàn vạn loại suy nghĩ, cuối cùng lại chỉ phun ra mấy chữ....
"Đồ trai thẳng!" Tủ quần áo đã lộn xộn hết, Hạ Hầu Thanh cũng chẳng buồn thay đồ nữa, đành phải vứt đống quần áo sang một bên trước, rồi tiện tay lấy một bộ đồ ngủ
trên giường rồi chui vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng dòng nước ào ào truyền ra, Lý Cảnh Thiên thở dài. Trong lòng nghĩ, mình nên mua thêm vài bộ quần áo cho Quả Nhi mới phải.
Anh đã từng nhìn thấy tủ quần áo của u Dương Thiến và Thượng Quan Nhược Hoa, bên trong đó chất đầy cả đống, đủ các loại quần áo.
Nhược Hoa đã từng nói với anh, đều là con gái cả, làm gì có chuyện ai lại không thích những bộ đồ đẹp chứ?
Nhưng Quả Nhi lên thành phố với anh lâu vậy rồi mà trước đến giờ anh vẫn không mua thêm bộ đồ nào cho cô.
Lý Cảnh Thiên nghĩ vậy, trong vô thức anh lại bắt đầu sửa sang lại. Tiện thể cũng định quan sát thử xem con gái bây giờ thích kiểu dáng và mẫu mã thế nào, để lúc về anh có thể tư vấn cho Quả Nhi kỹ một chút.
Không biết trôi qua bao lâu, dòng nước chảy ào ào trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng lại. Hạ Hầu Thanh cũng tắm rửa xong, cô ấy bước ra khỏi phòng †ắm, vừa mở cửa ra đã ngây cả người!
Lý Cảnh Thiên chưa đi ra ngoài?
Hơn nữa...
Anh đang ngồi quỳ chân bên cạnh đống quần áo bừa bộn, cầm một chiếc áo ngực trên tay quan sát cẩn thận!
"Làm cái gì đấy? Cái đồ biến thái nhà anh!"
Lý Cảnh Thiên đang tự hỏi cái này là cái gì, mặc kiểu nào, thì đột nhiên bị Hạ Hầu Thanh mắng cho một trận, đang định cãi lại thì anh bỗng ngẩn người ra!
Lúc này cả người Hạ Hầu Thanh chỉ quấn có đúng một chiếc khăn tắm màu trắng, tóc tai ướt sũng được một chiếc khăn mặt quấn lại một nửa, buông thống lỏng lẻo trên vai, cả người tràn ngập mùi thơm từ hơi nước và sữa tắm.
Người đẹp đi tắm, chấn động lòng người! Anh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt! Chuyện này... Hạ Hầu Thanh thật sự không coi mình là người ngoài...
Anh đang định giải thích, nhưng một giây sau Hạ Hầu Thanh đã hơi đỏ mặt, cô ấy chạy vọt tới giật lấy thứ anh đang cầm trên tay!