Sau một hồi chấn động, Kiều Khang Hải lấy lại bình tĩnh. Trong mắt ông ta dấy lên sự nghi ngờ:
“Đây là ý của Tôn chủ các cậu hay là ý của các cậu?”
Quan Lỗi hơi nhướng mày, chuyển động giữa hai hàng lông mày vừa nhẹ nhàng vừa bá đạo một cách rất tự nhiên.
“Thống đốc, đây là ý gì?”
Kiều Khang Hải nói ra sự hoài nghi của bản thân— Có lẽ căn bản không có Tôn chủ thần bí nào cả, chẳng qua là một con rối được Quan Lỗi tìm thấy mà thôi!
“Nếu mà thực sự như thế thì Quan tiên sinh cũng không cần phải giấu diếm. Dù sao thì tôi cũng có hiểu đôi chút về việc tranh đấu trong thế giới ngầm. Chỉ cần các anh không gây ra mối đe dọa nào đối với xã hội thì tôi cũng sẽ không quản tới đâu.”
Quan Lỗi bị những lời này làm cho bật cười.
“Thống đốc cho rằng, Quan Lỗi tôi là người như thế nào? Người có dã tâm ư? Ông cảm thấy Tôn chủ của chúng tôi sẽ tùy ý để người khác xem như một con rối sao?”
Anh ta không biết nên khóc hay cười.
Sư phụ của anh ta, Lý Cảnh Thiên, là người mà anh ta tôn như một vị thần!
Vậy mà Lý Cảnh Thiên lại bị cho là con rối của anh ta?!
Những lời này mà để sư phụ biết được, không cần anh ta nữa, thì anh ta phải làm như thế nào?
Quan Lỗi đứng phắt dậy, chuẩn bị rời đi. Dù sao thì việc cần nhắn nhủ, đều đã nhắn nhủ rõ ràng rồi. Hắn cũng không nghĩ rằng chỉ dựa vào lần gặp mặt này mà
có thể khiến Kiều Khang Hải loại bỏ được thành kiến với thế giới ngầm.
“Nếu như ngài nhất định muốn hỏi thì ta chỉ có thể nói, ngài nghĩ nhiều rồi. Cáo từi”
Dứt lời anh ta đứng dậy và xoay người rời đi.
Kiều Khang Hải khẽ cau mày, không phải vì không vừa ý với lập trường trước đó của hắn, mà là...
Nếu những điều Quan Lỗi nói đều là sự thật, vậy thì vị Tôn chủ thần bí này quá nguy hiểm!
Ông suy nghĩ hồi lâu rồi bấm bấm điện thoại:
“Tiệc sinh nhật của tiểu thư, hãy gửi một thiệp mời tới thế giới ngầm, bất luận
thế nào, nhất định phải khiến vị Tôn chủ kia xuất hiện! Tôi lại muốn xem xem, hắn rốt cuộc là ai?!”
Sau khi Lý Cảnh Thiên rời khỏi biệt thự của Hạ Hầu gia, anh không khỏi thở dài một hơi.
Không biết vì sao, mỗi lần ở cạnh Hạ Hầu Thanh đều có cảm giác giống như đang kìm nén trong lồng ngực vậy, nói chung là không được thoải mái như lúc ở cùng Thượng Quan Nhược Hoa.
Nếu còn không đi thì sẽ phải ở cùng người phụ nữ đó nguyên một đêm.
Chỉ nghĩ tới thôi Lý Cảnh Thiên đã cảm thấy không kiên trì nổi rồi.
Quả Nhi vẫn đang còn ở nhà đợi anh nữa!. Truyện Trinh Thám
Chưa đợi tới cửa khẩu, Lý Cảnh Thiên đã nhìn thấy Vân Trung Sơn đợi ở đó từ xa.
“Vân Lão tiên sinh? Sao ông lại ở đây?” Nghe thấy tiếng nói, Vân Trung Sơn lập tức đi tới tiếp đón!
“Cuối cùng cậu cũng về rồi! Tôi đợi cậu cả buổi trời!” Thần sắc ông kích đông, bộ râu dựng hết cả lên.
“Đợi tôi? Có chuyện gì sao?”
Vân Trung Sơn kéo anh vào bên đường, nhìn xung quanh chắc chắn không có. người nào nghe thấy mới nói:
“Bệnh của tiểu thư Kiều gia, là cậu chữa khỏi sao?” Lý cảnh Thiên bối rối: “Tiểu thư của Kiều gia là ai?”
Vân Trung Sơn gấp tới mức khoa tay múa chân ra hiệu nói: “Chính là cô gái bị nhiễm chứng lạnh! Cậu dùng châm cứu chữa khỏi đó!”
“À” Cuối cùng Lý Cảnh Thiên cũng nhớ ra.