Mãnh Long Thiên Y

Chương 267: Quả nhiên là con quỷ nghèo!




Nữ nhân viên bán hàng vừa bước chân ra cửa lại lui về lại.
"Cô nhất định muốn thử sao? Nếu như chỉ định thử một cái mà thôi thì tôi không lấy xuống đâu.”
Quả Nhi sửng sốt nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm: “Tôi không thử xem thì sao biết được mình có muốn mua hay không?”
Nữ nhân viên hơi hơi nâng cằm, cố tình nâng cao âm lượng giống như sợ bọn họ không thể nghe thấy được vậy.
"Gái quần này 18,8 vạn.” "Ừm” Quả Nhi bình tĩnh đáp lời.
"Phải thanh toán trong một lần, không cho trả góp. Nhất định phải nói, trả tiền trước sau đó tôi mới lấy quần áo ra.”
????
Quả Nhi nghe thấy hơi khó hiểu. Dưới tình huống bình thường không phải đều nên thử xem bộ quần áo này có hợp với mình hay không trước, xem có đẹp hay không, thấy ổn rồi mới trả tiền hay sao?
Cô không hiểu gì cả, chớp mắt một cái nhìn về phía Lý Cảnh Thiên, hình như đang xác minh vấn đề này với anh.
Nhưng hình ảnh này lọt vào trong mắt nhân viên bán hàng, khiến cô ta cho rằng Quả Nhi bị cái giá này hù dọa.
Quả nhiên là con quỷ nghèo!
Lý Cảnh Thiên cười trấn an Quả Nhi trước, rồi móc ngay ra thẻ ngân hàng đưa cho nữ nhân viên bán hàng.
"Sư huynh! Em còn chưa thử mài! Lỡ như mặc không hợp thì sao?”
Lý Cảnh Thiên cười ôn hòa: “Về nhà thử sau, không hợp thì ném đi, mua một món khác là được. Cái váy hơn mười vạn thôi, có gì đâu mà phải suy nghĩ?”
"Chúng tôi mua cái váy này. Cà đi, không có mật khẩu.”
Nữ nhân viên bán hàng ngẩn người ra! Tấm thẻ đang ở ngay trước mắt, dù thế nào cô ta cũng không dám đưa tay ra nhận!
Trả tiền trước rồi mới được thử quần áo cũng chỉ là lý do mà cô ta bịa ra mà thôi.
Trong cửa hàng không hề có quy định này!
Chẳng lẽ là một ông chủ có tiền nhưng khiêm tốn?
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Cô ta vẫn không thể tin nổi mà nhận lấy tấm thẻ kia, vẻ khó chịu trên mặt lập tức biến mất không còn chút dấu vết nào. Tuy rằng trong mắt vẫn có chút hoài nghi nhưng vẻ mặt cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
"Vâng thưa ngài, xin hãy chờ một chút.”
Nữ nhân viên bán hàng quay người đi quẹt thẻ, thì lúc này lại nghe thấy giọng nói khó chịu từ ngoài cửa truyền tới.
"Gô dám chắc cái thẻ này có thể quẹt ra tiền sao?”
Nữ nhân viên bán hàng nhìn qua nơi phát ra giọng nói, thái độ cũng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ!
"Tiểu thư Hoàng Phủ! Cô tới khi nào sao không báo trước cho tôi biết. Đây... chúng tôi còn chưa kịp chuẩn bị cái gì cả! Mời cô mau vào bên trong, bánh ngọt và rượu vang mà cô thích, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Hoàng Phủ Tâm Nghiên hất cao cái mặt, giày cao gót dưới chân dẫm lên sàn nhà cửa hàng tạo ra âm thanh chói tai. Lúc đi ngang qua Lý Cảnh Thiên và Quả Nhi, cô ta không thèm chớp mắt một cái, giống như hoàn toàn không thấy hai người họ.
Cô ta đi thẳng tới ghế trung tâm của khu nghỉ ngơi, thoải mái ngồi xuống, người giúp việc xách túi và vệ sĩ cũng thuận thế đứng ra sau lưng cô ta.
Nữ nhân viên bán hàng nhanh tay rót một cốc nước, cung cung kính kính bưng lên, hai tay dâng cho cô ta.
"Tiểu thư Hoàng Phủ, mời cô uống nước.”
Hoàng Phủ Tâm Nghiên còn chưa thèm tháo kính râm xuống, cô ta lại hơi hất cằm về phía tủ kính ngoài cửa.
"Bộ váy kia, tôi lấy.” Nữ nhân viên bán hàng lập tức vui như mở cờ trong bụng!
"Tất nhiên rồi, xin cô hãy chờ một lát, tôi sẽ gói lại cho cô, sau đó tự mình đưa tới nhà cô! Cô xem thử xem còn thích món nào nữa không?”
Mắt thấy quần áo mình thích bị người khác cướp đi, cuối cùng Quả Nhi cũng không nhịn được nữa!
"Vị tiểu thư này, xin lỗi nhé, tôi đã mua bộ quần áo này rồi, mời cô chọn món khác đi!”
Hoàng Phủ Tâm Nghiên quay đầu nhìn sang nữ nhân viên bán hàng: “Hả? Phải không?”
Trong lòng nữ nhân viên bán hàng lập tức thấy nặng nề!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.