Thượng Quan Nhược Hoa thường thích mặc váy, nhưng anh không ngờ rằng bên dưới chiếc váy màu. xanh ngọc hôm nay lại có một bộ đồ ren màu đen!
Anh nhận thấy bộ đồ trong này được rất bó sát.. Kích thước này... Không phù hợp lắm nha!
Hôm qua vừa trị liệu xong, xem ra là còn chưa kịp mua mới.
“Quá nhỏ” Lý Cảnh Thiên chỉ vào ngực cô, thẳng thắn nói.
Anh chưa bao giờ cảm thấy thân phận kẻ ngốc lại hữu dụng như vậy!
Anh có thể nói chuyện thoải mái mà không bị người khác chú ý.
Thượng Quan Nhược Hoa cho rẵng anh đang nói về dáng người của mình, vẻ mặt lập tức biến đổi!
Cô cúi đầu nhìn xuống, thì ra là đang nói đồ lót
Trong lòng cô càng cảm thấy xấu hổ hơn.
"Vậy hôm nay trị liệu, cái này... sẽ có cản trở sao? Tốt nhất là cởi ra đi, như vậy sẽ không ảnh hưởng hiệu quả."
Lý Cảnh Thiên nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt hơi mở lớn một tí.
“Không cần.." Giọng anh khản khàn.
Nếu thật sự cởi nó ra, anh không thể đám bảo. mình sẽ làm gì.
Vì bệnh nhân rất hợp tác vậy thì sẽ chữa trị thật tốt đi!
......
Ở góc đường, một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc đang đậu ở đó.
Chiếc xe vừa vặn chặn lối đi nhỏ hẹp, người qua đường nhao nhao liếc nhìn, một số người gan dạ hơn nhìn chăm chú vào cửa số xe, muốn biết kẻ vô đạo đức này trông như thế nào, nhưng ngay sau đó họ đã bị người đi cùng kéo đi.
“Không thấy chiếc xe này là Lamborghini sao? Không phú thì quý, chúng ta không đắc tội nổi đâu!"
Trong xe, Âu Dương Thiến tức giận nhìn chằm. châm những người qua đường đang vội vã rời đi!
"Một đám quỷ nghèo! Xe của tôi, tôi muốn đỗ ở đâu thì đỗ đó! Cho anh ba phút, tra xem nhà của mấy. người này ở đâu! Tôi muốn mua lại rồi đỗ ngay trước cái đống phế liệu của bọn chúng!”
Người đàn ông ngồi ở ghế phụ tỏ ra hoảng hốt, tuy trong mắt có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn thận trọng khuyên nhủ:
“Thiến Thiến, đừng tức giận với những người đó. Họ là những con kiến ở đáy xã hội, những người chưa bao giờ nhìn thấy thế giới. Họ thì biết cái gì? Hơn nữa, nếu nếu làm lớn chuyện thì sẽ không tốt đâu, để ban giám đốc biết, không tốt lắm...”
Người nói chuyện tên là Cao Đông Kiệt, anh ta là một trong những chuyện chuyên đi theo bợ đỡ Âu Dương Thiến.
Nghe thấy ba chữ “ban giám đốc”, Âu Dương Thiến bình tĩnh lại đôi chút
Mặc dù cô ta là CEO nhưng những con cáo già rong ban giám đốc thấy cô ta tuổi còn trẻ mà còn là con gái nên họ thường xuyên bắt lỗi. Một chút chuyện nhỏ nhặt thôi cũng có thể đến chất vấn cô ta
“Coi như mấy người may mắn!" Âu Dương Thiến hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi anh gọi tôi là gì? Thiến Thiến?”
Cao Đông Kiệt biến sắc! Anh ta vội vàng xin lỗi “Thật xin lỗi, Âu Dương tiểu thư, vừa rồi tôi vội vàng quá nên hơi đường đột, xin cô đừng trách tội..
Ở bên Âu Dương Thiến đã lâu, anh ta biết rõ từng bãi mìn của cô ta
Ngoại trừ người nhà và những người có quan hệ rất thân thiết, Âu Dương Thiến không cho phép bất cứ ai gọi cô ta bằng tên.
Cô ta liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh ta đang nhìn mình dịu dàng, khuôn mặt nở nụ cười nịnh nọt, trong lòng cô ta cảm thấy sảng khoái không
Ở thành phố Bạch, nhà họ Cao cũng chỉ được coi là gia tộc hạng hai, sản nghiệp cũng chỉ có một chút bất động sản.
Nhưng Cao Đông Kiệt này là người hiểu chuyện nhất trong đám người theo đuối cô ta.
Tính tình cô ta nóng nảy và thường tức giận vì những điều nhỏ nhặt nhất, khi cô ta đang ở tình huống cực kỳ tức giận, cô ta thường sẽ đưa ra những phán đoán sai lăm.
Những lúc này, chỉ có Cao Đông Kiệt mới có thể đưa ra một số lời khuyên cho cô ta và thường xuyên có một số ý tưởng.
Nhờ sự khuyên giải của anh ta mà Âu Dương Thiến đã tránh được một số sai lầm khi đưa ra quyết định.
Nếu không phải vì như vậy thì Âu Dương Thiến sẽ không bao giờ để người đàn ông xuất thân từ gia đình hạng hai đi theo mình
“Anh xem như cũng khá là hữu dụng, ba ngày nữa là tiệc mừng thọ của ông Nếu anh có thể giúp tôi giải quyết vấn đề về việc tìm khô đẳng thì tôi sẽ
duyệt mảnh đất kia cho nhà họ Cao” Hai mắt Cao Đông Kiệt sáng lên!
“Muốn tìm khô đẳng, vậy thì chỉ có thể tìm đến “Thượng Quan gia!”