Mà đối với người khác, có thể lợi dụng thì hãy ban ơn; có thể giúp cho bản thân thì hãy lôi kéo.
Trước mắt thì Hạ Hầu Thần vừa mới đồng ý “Kế hoạch Liên Hoành” nên cô ta tự khắc cũng sẽ kéo gần mối quan hệ với Hạ Hầu Thanh.
Nào ngờ Hạ Hầu Thanh này ra vẻ như vậy! Quả nhiên là một kẻ ngốc không biết cái gì!
Cô ta kìm nén cơn tức giận, cố giữ vẻ mặt ôn hòa: “Vị tiên sinh này, nếu như: trong danh sách khách mời không có tên của anh, lời nói dối của anh đã bị vạch trần rồi thì cũng đừng có mặt dày đứng đực ở đây không chịu đi nữa. Nếu không, người mất mặt không chỉ có một người đâu. Đến cả gia tộc mà anh thân thiết cũng sẽ bị mất mặt đấy.”
Nói xong cô ta đưa mắt nhìn Hạ Hầu Thanh đầy ẩn ý. Quả nhiên thần sắc của mọi người đều thay đổi.
Không ai ngốc cả, gia tộc thân thiết với Lý Cảnh Thiên nhất, chẳng phải là Thượng Quan gia sao?
Mà trước đám đông, Hoàng Phủ Tâm Nghiên đã vạch trần mối quan hệ giữa Lý Cảnh Thiên và Thượng Quan gia, cũng là đang nhắc nhở Hạ Hầu Thanh, hiện tại Hạ Hầu gia và Hoàng Phủ gia cô ta mới là người cùng trên một chiếc thuyền, không cần thiết phải vì phe địch mà từ chối lòng tốt của đội bạn.
Tiện thể, còn âm thầm khiêu khích bới móc mối quan hệ giữa cô và Thượng Quan Nhược Hoa.
Ánh mắt Hạ Hầu Thanh tối sầm lại, giả vờ không hiểu ý nghĩa thực sự lời cô ta nói. Cô lùi về sau một bước, lùi về bên cạnh Lý Cảnh Thiên, giữ một khoảng cách nhất định với Hoàng Phủ Tâm Nghiên.
Trong mắt người ngoài, thì đây chính là muốn cắt đứt quan hệ với Hoàng Phủ 'Tâm Nghiên.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Tôi và Nhược Hoa là bạn lâu năm, còn vị Lý tiên sinh này lại là bạn của Nhược Hoa. Bây giờ Nhược Hoa không ở đây, vấn đề của Lý tiên sinh chính là vấn đề của tôi.”
Những lời này của Hạ Hầu Thanh đã làm rõ mối quan hệ của cô và Thượng Quan Nhược Hoa, cũng kịp thời ngăn chặn những suy đoán ác ý vô cớ.
Cô tìm thấy người phụ trách điều động của Kiều gia: “Nếu như trong danh sách khách mời của Kiều gia không có tên của Lý tiên sinh, khiến cho Lý tiên sinh không thể lên máy bay được, vậy thì tôi cũng xin cáo từ tại đây. Quà tặng mà tôi chuẩn bị, vẫn mong quan gia tiên sinh nhận cho.”
Dứt lời, cô liền đem Lý Cảnh Thiên rời khỏi đây! Mặc dù không biết Lý Cảnh Thiên là ai, nhưng người của Hạ Hầu gia rời tiệc....chuyện này mà truyền ra ngoài, còn không biết sẽ gây nên sóng gió lớn cỡ nào!
“Xin Hạ Hầu tiểu thư hãy bớt giận, nếu cô đã kiên trì như vậy, vậy tôi sẽ làm chủ, để vị tiên sinh này làm khách mởi tùy tùng, theo cô lên máy bay! Chỉ là...”
Nhìn trang phục của Lý Cảnh Thiên, thấy anh không giống người thường xuyên tham gia những buổi tiệc rượu cao cấp cho lắm.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta vẫn căn dặn nói: “Khi tới hiện trường, mong ngài hãy tiết chế, đừng nên gây ra phiền phức gì là tốt nhất.”
Hạ Hầu Thanh gật đầu, tùy tùng thì tùy tùng! Nhưng mà Lý Cảnh Thiên lại không vui cho lắm.
Trong điện thoại nói là anh được đặc biệt mời tới, nhưng khi tới đây thì đến cả †ên cũng không có, cũng không thể lên được máy bay.
Bây giờ thì hay rồi, còn phải nhờ cậy vào mặt mũi của Hạ Hầu Thanh, xem như là nhân viên tùy tùng.
Vốn cũng không muốn đi cho lắm, nhưng vì Kiều Nguyệt Hàm khóc lóc cầu xin nên mới đồng ý.
Nào ngờ như vậy, anh cũng không cần thiết phải đi góp vui làm gì. Về nhà với Quả Nhi không thích hơn sao?
Vậy nên, anh đã xua tay với Hạ Hầu Thanh, dứt khoát một mình bước ra ngoài.
Ông đây không hầu nữa!
Hạ Hầu Thanh đứng ngay tại chỗ, cau mày giậm chân!
Trực nam này!
Nói đi là đi!
Đối xử với tâm ý của cô như thế đấy!
Hoàng Phủ Tâm Nghiên thêm mắm thêm muối nói: “Thanh Thanh, cậu thật tốt bụng, tớ nhìn còn thấy cảm động nữa là. Chỉ đáng tiếc! Người ta căn bản không chút cảm kích! Theo như tớ thấy thì, chuyện yêu đương vẫn nên là môn đăng hộ đối mới tốt. Hạng người này, căn bản không phải là người cùng với thế giới với chúng ta. Cần gì phải bận tâm loại rác rưởi này làm gì....”
Hạ Hầu Thanh lười nói chuyện với loại người này, đang định nhấc chân lên đuổi theo Lý Cảnh Thiên thì đột nhiên một chiếc máy bay từ trên trời đáp xuống!
“Lý tiên sinh, xin dừng bước!”