“Dừng lại đi!” Anh không nhịn được mà xua tay: “Mấy cái này là gì thế? Tôi mới gặp cô ấy một lần, vì để trị bệnh cho cô ấy... Lần này tới là vì...”
Lý Cảnh Thiên chợt khựng lại.
Sai rồi!
Sao anh lại phải giải thích với Hạ Hầu Thanh? Việc này liên quan gì tới cô ấy chứ?
Cô ấy quản được à?
Thấy Lý Cảnh Thiên không thèm nói tiếp, Hạ Hầu Thanh cho rằng anh có tật giật mình, lập tức măng anh:
“Anh là cái đồ phụ lòng người khác! Đàn ông lăng nhăng! Nhược Hoa vừa mới đi chưa được bao lâu anh đã ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt! Lúc thì nhà Âu Dương, lát nữa lại thấy nhà Hoàng Phủ, bây giờ thì đến cả nhà họ Kiều anh cũng trêu vào! Rốt cuộc anh qua lại với bọn họ kiểu gì? Mau trả lời cho tôi biết!”
“Khụ khụ!”
Một tiếng ho khan rõ ràng từ sau lưng hai người vang lên.
“Xin lỗi, không phải tôi cố tình nghe trộm hai người nói chuyện đâu, chỉ là thấy
tâm trạng tiểu thư Hạ Hầu hơi kích động, cho nên mới định ra khuyên nhủ một chút...”
Đúng là Tê Thiên!
Trong lúc nhất thời, Hạ Hầu Thanh hơi ngượng ngùng, cho Lý Cảnh Thiên một ánh mắt cảnh cáo rồi kiếm cớ rời đi.
Lý Cảnh Thiên cảm giác cuối cùng mình cũng thở phào được một hơi.
Tề Thiên vỗ vỗ vai anh, cười ha ha: “Anh Lý, tôi có nghe nói, nhà họ Kiều dành máy bay chiến đấu riêng đến đón anh, tiểu thư nhà họ Kiều tự mình tiếp đón. Anh đúng là may mắn kinh khủng! Đoạt lấy mối hôn sự của tôi với nhà Thượng Quan, giờ còn lọt vào mắt xanh nhà Hạ Hầu à?”
Lý Cảnh Thiên chỉ cảm thấy khổ không tả được.
“Vị này của nhà Hạ Hầu, nếu anh thấy ổn thì mau rước đi đi! Sắp làm phiền tôi muốn chết rồi!”
“Đừng phiền muộn nữa, tôi dẫn anh đi vui vẻ một chút.”
'Tề Thiên là đại diện cho nhà họ Tề ở tỉnh Giang Nam, tối hôm qua đã được nhà họ Kiều đón lên đảo nhỏ, nên rất quen thuộc với hoàn cảnh của nơi này.
“Từ giờ tới lúc tiệc tối bắt đầu còn mất một ít thời gian, vì để cho khách mời được vui vẻ nhất, trên đảo có chuẩn bị rất nhiều tiết mục. Bên kia là khu đánh bài, có khu đánh mạt chược, khu đấu võ, khu kĩ năng...”
“Đấu võ?”
Lý Cảnh Thiên hơi ngạc nhiên: “Ở tiệc tối mà cũng có đấu võ nữa hả?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Đúng vậy! Cha của tiểu thư Kiều xuất thân từ nghề binh, cho nên tương đối cảm thấy hứng thú với những điều này. Anh Lý nếu cũng để ý sao không nhanh chân tới xem?”
Lý Cảnh Thiên lại lắc đầu.
Anh luyện võ là để bảo vệ bản thân mình chứ không phải lấy nó ra làm tài nghệ để biểu diễn.
Hai người đang nói chuyện thì đằng sau lưng truyền tới tiếng đàn du dương. 'Tê Thiên kích động!
“Đây là tiếng đàn của Thành đại sư! Nhà họ Kiều thậm chí còn mời cả Thành đại sư tới sao?”
Nói xong, không để Lý Cảnh Thiên phản ứng được anh ta đã cực kì phấn khởi mà túm lấy anh đi về phía khu kĩ năng.
Lý Cảnh Thiên không hiểu chuyện gì: “Thành đại sư là ai?”
'Tề Thiên vừa rảo bước đi vừa giới thiệu: “Thành đại sư là nghệ sĩ đánh đàn dương cầm đảng cấp nhất ở tỉnh Giang Nam! Từ nhỏ người ta đã học đàn, chưa tới hai mươi tuổi cũng đã cầm hết toàn bộ các giải thưởng lớn nhỏ về dương cầm từ trong nước tới quốc tế, là thiên tài đánh đàn dương cầm nổi tiếng! Nghe nói tính cách của người ta quái lạ, luôn luôn hiếm khi qua lại với người khác. Ngoại
trừ mấy cuộc thi thì người ta gần như chưa từng xuất hiện!”
2?2 Lý Cảnh Thiên nghe miêu tả, cảm giác hình như mình có biết.
Trong số các bệnh nhân mà anh từng trị liệu cũng có một người đánh đàn dương cầm rất lợi hại, cũng trùng hợp mang họ Thành.
Khi Tề Thiên đi tới khu kĩ năng thì thấy xung quanh đàn dương cầm, có một đám người đang vây quanh một chàng trai trẻ mà tán thưởng.
“Tiếng đàn của Chu tiên sinh quả thực là vương vấn ba ngày liền không dứt!” “Đúng vậy! Không hổ danh là đệ tử cuối cùng của Thành đại sư. Trong tiếng đàn của anh tôi có thể nghe thấy tiếng sông cuộn sóng gầm vậy! Cực kì hợp với khung cảnh như thế này!”
“Chu tiên sinh quả là tuổi trẻ tài cao!”
Mọi người khen như thế khiến Chu Bình cũng thấy lâng lâng. Trên mặt anh ta tràn ngập vẻ đắc ý nhưng lại giả vờ khiêm tốn nói.
“Làm gì có? Mọi người quá khen rồi. Tôi đây còn chưa được xuất sư, còn nhiều nhược điểm. Bình thường thầy của tôi cũng mắng ngón tay tôi chưa có đủ lực, tôi vẫn cần được thầy và các vị tiền bối trong bộ môn này chỉ bảo nhiều hơn.”
“Quả thật là cậu vẫn còn nhiều khuyết điểm. Nhưng mà có một cái thầy của cậu nói sai rồi, cậu không thiếu lực bấm ở ngón tay, mà là hoàn toàn không hề có lực”
Âm thanh chất vấn này như sấm sét giữa trời quang, phá vỡ không khí hài hòa vốn có tại hiện trường.