Mãnh Long Thiên Y

Chương 284: Là hai vị nào muốn so tài đàn cổ tranh vậy?




Kiều Nguyệt Hàm đang chuẩn bị những bước cuối cùng cho bữa tiệc sinh nhật của mình, nghe tin ở hiện trường có người muốn so tài đàn cổ tranh, lại còn nhờ cô tới làm trọng tài, cảm thấy tò mò và mới mẻ nên lập tức chạy tới hiện trường.
“Là hai vị nào muốn so tài đàn cổ tranh vậy?”
Châu Bình thấy Kiều Nguyệt Hàm tới thì lập tức làm ra vẻ mặt nịnh bợ.
“Kiểu tiểu thư! Cô tới rồi! Quá tốt rồi! Tôi ngưỡng mộ cô đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được gặp cô rồi. Cô ngoài đời còn đẹp hơn trong hình mười mấy lần! Cho dù là máy ảnh tốt nhất đi nữa cũng không thể chụp ra được vẻ đẹp của cô.”
Kiều Nguyệt Hàm sớm đã cảm thấy miễn dịch với những lời ton hót nịnh bợ như vậy rồi. Cô chỉ cười nhạt:
“Cảm ơn! Là anh muốn so tài cổ tranh sao?”
Người đẹp hỏi, Châu Bình vội vàng đáp: “Đúng vậy, Kiều tiểu thư. Màn so tài
này là do tôi đề nghị, cũng là tôi nhờ người mời cô tới. Trên hòn đảo nhỏ này, nếu nói người có thể có khả năng thưởng thức đánh giá đàn tranh, thì chỉ có cô thôi.”
Kiều Nguyệt Hàm chỉ cười nhạt một tiếng.
“Tiên sinh quá khen, tôi chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm nên tùy ý đàn mà thôi, không hề có tư cách làm làm giám khảo đâu. Yến tiệc ở sảnh trước sắp bắt đầu rồi, mời các vị nhanh chóng di chuyển đến sảnh chính!”
Trong lời nói cô ấy lại có ý từ chối!
Trong lòng Châu Bình lo lắng!
Cơ hội không dễ gì mới đến tay, không thể để vuột mất như thế được!
Anh ta nhanh chóng cản lại Kiều Nguyệt Hàm đang định rời đi.
“Nếu Kiểu tiểu thư đã tới rồi, vậy thì xin chỉ điểm cho tôi một chút!”
Kiểu Nguyệt Hàm hơi xoay người, né tránh sự đụng chạm của anh ta, không hề trả lời mà chỉ hỏi mọi người:
“Người còn lại tham gia so tài là vị nào?”
“Là tôi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Kiều Nguyệt Hàm theo tiếng nói nhìn về phía đó, chỉ nhìn thấy Lý Cảnh Thiên cách đó không xa, mỉm cười nhìn anh.
Trong thoáng chốc, Kiều Nguyệt Hàm như ngây người.
Mọi khi một mình ở cùng Lý Cảnh Thiên cô không có cảm giác này. Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, ở trong đám đông, Lý Cảnh Thiên lại giống như hạc giữa đàn gà vậy.
Cảm giác như anh vừa xuất hiện thì tất cả những người xung quanh sẽ bị lu mờ, cho dù cảnh có đẹp tới đâu đi nữa.
Chỉ cần liếc nhìn một cái, Kiều Nguyệt Hàm lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô có chút kinh ngạc: “Lý tiên sinh? Anh lại biết đàn tấu cổ tranh sao? Sao. không nói sớm cho tôi biết?” Đột nhiên Kiều Nguyệt Hàm có chút hưng phấn!
Vốn dĩ cô còn nghĩ rằng, phải dùng cách nào mới có thể khiến Lý Cảnh Thiên ở lại một đêm, cũng có thể ở bên cô nhiều hơn.
Xin chỉ dạy tay nghề chính là cái cớ tuyệt hảo! Lý Cảnh Thiên lại lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
“Không biết, nhưng có thể chơi cùng với anh ta. Lòng tốt khó từ chối, con
Mắt Kiều Nguyệt Hàm sáng lên! Dường như phát hiện ra điều gì đó!
Không biết từ chối là quá tốt!
So tài với một người lạ, anh còn không biết từ chối. Vậy nếu như... theo đuổi của một cô bé có dung mạo xinh đẹp tựa thiên tiên như cô ấy thì sao....
Kiều Nguyệt Hàm trong lòng cảm thấy hạnh phúc, cảm giác buồn nôn khi được Châu Bình nịnh hót vừa rồi biến mất.
“Vậy thì không cần nói nhiều nữa, hai vị mau bắt đầu đi!”
Sớm đã có người dời hai chiếc đàn cổ tranh tới và đặt một chiếc ghế cách đó không xa. Kiều Nguyệt Hàm trong ánh mắt như lóe lên ánh sáng, ngồi trên ghế háo hức chờ đợi.
“Hai người các anh, ai thi trước?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.