Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của Kiều Nguyệt Hàm. Vốn dĩ cô đã từ chối cuộc so tài này, vậy mà Lý Cảnh Thiên chỉ nói đúng một câu đã khiến cô thay đổi ý định!
Xem ra...sức ảnh hưởng của Lý Cảnh Thiên đối với Kiều Nguyệt Hàm thực sự không nhỏ!
Tất nhiên Châu Bình cũng chú ý tới sự thay đổi này, nhưng chỉ cần có thể tiến hành cuộc thi này, những chuyện khác đều không thành vấn đề.
“Tôi thi trước.”
Không chút khách sáo, anh ta trực tiếp ngồi trước một chiếc đàn cổ tranh,
đeo móng giả một cách thành thạo, lại lấy ra chiếc tay quay chuyên dùng để chỉnh âm bên trong hộp đàn bên cạnh, chỉnh lại âm thanh.
Sau khi chỉnh qua chỉnh lại ba bốn lần, cuối cùng Kiểu Nguyệt Hàm không chịu nổi cái vẻ làm màu của anh ra nữa, nên sốt ruột nhắc nhở:
ên sinh này, đàn tranh của Kiều gia, đều là do tôi đích thân chọn lựa, lại có người chuyên môn chịu trách nhiệm bảo trì hằng ngày, cho nên âm đều chuẩn cả, nếu còn chỉnh nữa dây đàn sẽ đứt đó.”
Châu Bình ngượng ngùng cười, chỉ đành xấu hổ thu tay quay lại, nhìn cây
đàn tranh trước mặt, hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Kiều Nguyệt Hàm.
“Kiều tiểu thư, bất kể cô có thích bản nhạc mà tôi sắp đàn tấu này hay không, tôi vẫn hy vọng cô có thể nhớ tên của tôi. Tôi tên, Châu Bình!”
Lời vừa dứt, ngòn tay liền di chuyển. Những thanh âm du dương từ từ chảy ra từ các ngón tay của Châu Bình.
Là một khúc “Phượng Cầu Hoàng”!
Đây vốn là một bản nhạc cổ cầm có giai điệu nhẹ nhàng, tươi sáng. Nay
Châu Bình lại dùng đàn cổ tranh để đàn tấu, dường như đã đem lại cho toàn bộ bản nhạc một tầng kim quang. Cảm giác bản thân như chìm vào trong đó vậy.
Trong quá trình đàn tấu, nửa đoạn đầu Châu Bình luôn nhắm mắt, cơ thể chuyển động lên xuống đều đặn theo nhịp điệu của bản nhạc. Lúc sắp kết thúc, anh ta mới chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào Kiều Nguyệt Hàm, ánh mắt nồng nhiệt một cách lộ liễu.
Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay cũng vang lên.
Dưới ánh mắt tán tụng của mọi người, Châu Bình từ từ đứng dậy, đi về phía Kiều Nguyệt Hàm.
Bản “Phượng Cầu Hoàng” này anh ta đã luyện gần nửa năm chính là vì thời khắc này.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Anh ta biết, Kiều Nguyệt Hàm nhất định có thể nghe hiểu được từ khúc của anh. Mỗi một nốt nhạc bên trong đó đều là những lời mà anh ta muốn nói với cô.
Tình cảm nồng nhiệt như vậy, đàn tấu tuyệt vời như vậy, lại kết hợp với ánh mắt thâm tình và cử chỉ lịch thiệp của anh....
Anh ta không tin, như thế mà không thể khiến cho Kiều Nguyệt Hàm rung động!
Anh ta từng bước đi tới, một đoạn đường ngắn thôi nhưng dường như chính là bệ phóng để cuộc đời anh ta cất cánh.
Chỉ cần đi qua được đoạn đường này, anh ta đưa tay ra một cách lịch thiệp với Kiều Nguyệt Hàm, sau đó dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, cô ấy sẽ khẳng định kỹ năng đàn tấu của anh ta, và sau đó....
Trong đầu Châu Bình tràn ngập cảnh tượng bản thân đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời, anh ta cố gắng duy trì dáng vẻ lịch lãm, lúc chỉ còn hai bước chân nữa thì Kiều Nguyệt Hàm đột nhiên đứng phắt dậy!
Trong lòng Châu Bình rung động!
Cô ấy không nhịn được nữa rồi!
Cô ấy muốn chủ động xông tới!
Cô ấy muốn làm gì? Có phải muốn ôm lấy anh ta?
Nếu mà đúng như vậy, thì coi như là xác định mối quan hệ rồi!
Chút nữa nếu gặp Thống đốc, anh ta sẽ mở miệng gọi cha được rồi!
Nói không chừng, đêm nay lúc quay về, chiếc chuyên cơ riêng đó có khi là của anh ta cũng nên!
Khoan đã! Không đúng! Nếu đã xác định mối quan hệ, vậy thì đi làm quái gì chứ! Tất nhiên là ngủ lại luôn!
Châu Bình ấp ủ những ý nghĩ đẹp đế trong lòng, nhưng ngước mắt lên lại nhìn thấy Kiều Nguyệt Hàm vốn không chạy về phía anh ta, mà lại xua tay với anh.
“Haiz! Cái người kia! Đàn xong rồi thì xuống đi, anh che hết tầm mắt của tôi rồi"???
Châu Bình nhìn theo ánh mắt của cô trong vô thức, sắc mặt liền tối sầm lại!
Ngay phía sau hắn, Lý Cảnh Thiên đang ngồi phía trước đàn cổ tranh!
Vốn tưởng là đanq nhìn mình, ai ngờ là nhìn anh ta!