Vừa tới hội trường, Kiều Nguyệt Hàm đã được quản gia Tần mời đi. Trước khi đi, Kiều Nguyệt Hàm vẫn không yên lòng, sợ Lý Cảnh Thiên lại chịu tủi thân gì nên bèn giao anh cho Tề Thiên.
Dù những người đó có bất cẩn hơn nữa thì cũng sẽ không chủ động khiêu khích Tề gia ở Giang Nam.
Tê Thiên dẫn Lý Cảnh Thiên đến hội trường rồi ngồi xuống, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ.
Cuộc thi đàn tranh gây chấn động khi nấy cũng đã được lan truyền khắp hòn đảo. Vốn dĩ Lý Cảnh Thiên chỉ là một tên phải dựa vào phụ nữ mới có thể đứng đầu, cho dù anh có tí y thuật thì đó cũng không phải thứ có thể đem ra dùng được. Nhưng không ngờ rằng Lý Cảnh Thiên lại trở mình vả mặt tất cả mọi người.
Chẳng qua... Biết chơi tí nhạc cụ thì có là gì chứ?
Có bao nhiêu người xuất thân từ các gia tộc lớn quyền quý mà lại không biết đâu?
Điều này lại còn chứng minh, Lý Cảnh Thiên đã ôm mưu đồ làm loạn từ lâu, đã muốn ăn bám từ rất lâu trước đây rồi.
Nếu không thì một người sống trên núi ăn cơm còn chẳng đủ no như anh sao lại có tiền có sức mà đi học đánh piano hay đàn tranh được chứ?
Mơ đi!
Ở bàn bên kia, Âu Dương Thiến, Hạ Hầu Thanh và Hoàng Phủ Tâm Nghiên được chia ngồi cùng một bàn.
"Thiến Thiến, bệnh của cô... Chữa đến đâu rồi? Đã khỏi hẳn chưa? Mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng vẫn phải chăm sóc sức khỏe thật tốt đó, tuyệt đối đừng để mắc bệnh gì."
Hoàng Phủ Tâm Nghiên nói ra những lời này thì có hơi chột dạ, Âu Dương Thiến chỉ thản nhiên nói:
"Cảm ơn dã quan tâm, chỉ cần cô đừng có dẫn theo loại lang băm nào tới cửa Âu Dương gia chúng tôi nữa thì đương nhiên tôi có thể chăm sóc tốt cho sức khỏe."
Hoàng Phủ Tâm Nghiên hơi nghẹn lời, nhưng cũng không dám phản bác.
Dù sao thì đúng là chuyện lần ấy cô ta đã làm sai thật.
Nhưng mà cũng không thể trách cô ta được chứ!
Khi đó Hoàng Phủ gia đang bị Thượng Quan gia bao vây chặn đánh, gần như đã bị chặn hết đường lui. Trong tình thế cấp bách phải tìm đến Âu Dương gia để hợp tác, nhưng lại gặp phải một đống chuyện xảy ra liên tiếp ở Âu Dương gia, Âu Dương Hoằng Thái hoàn toàn không có ý định hợp tác.
Lúc ấy cô ta mới sốt ruột, hành động sai.
Mà với cả, chẳng phải cũng không xảy ra chuyện gì hết sao?
Thái độ này của Âu Dương Thiến với cô ta là sao đây?
Đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Gặp trở ngại với Âu Dương Thiến, Hoàng Phủ Tâm Nghiên quay đầu lại kéo Hạ Hầu Thanh vào.
"Thanh Thanh, cô có nghe nói về cuộc thi đàn tranh khi nãy rồi chứ? Tôi đã nói với cô rồi, cái gã Lý Cảnh Thiên đó không biết thân biết phận đâu. Trước đây. anh ta tốt với Thượng Quan Nhược Hoa như thế, không ngờ rằng sau khi Thượng Quan Nhược Hoa đi rồi thì đã câu được cô ngay. Cái gã đó quá mưu mô, cô phải đề phòng một chút đó!"
Hạ Hầu Thanh hơi mất kiên nhẫn: "Tiểu thư Hoàng Phủ, cô cứ lo chuyện nhà mình cho tốt đi đã."
Mặc dù hiện giờ Hạ Hầu gia không thể không hợp tác với Hoàng Phủ gia do xuất phát từ vấn đề lợi ích, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện cô ấy ghét Hoàng Phủ Tâm Nghiên.
Từ trước kia cô ấy đã biết, bên trong các gia tộc lớn quyền quý hoàn toàn không có tình bạn chân thành gì cả. Nhưng thái độ của Hoàng Phủ Tâm Nghiên
lại khiến người ta cảm thấy cô ta rất cố tình, cũng quá thực dụng.
Tóm lại, đối với cô ấy mà nói, Hoàng Phủ Tâm Nghiên cũng giống như Âu Dương Thiến vậy, đều khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Cho nên ngay khi Lý Cảnh Thiên xuất hiện, Hạ Hầu Thanh đã bất chấp tất cả mà lập tức xách váy chạy tới bên cạnh Lý Cảnh Thiên.
"Lý Cảnh Thiên, anh được quá đấy nhỉ!" Hạ Hầu Thanh khế quát.
Nấy giờ Lý Cảnh Thiên vẫn đang trò chuyện với Tê Thiên, nghe thấy tiếng nói mới chú ý tới Hạ Hầu Thanh.
"Cô mới nói gì đấy?"
Hạ Hầu Thanh nghẹn họng!
Bây giờ còn dám không thèm nghe cô ấy nói!
Lơ là nhanh vậy sao?
Cô ấy trợn mắt nói: "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đừng có tưởng rằng biết đánh piano đánh đàn tranh là có thể khiến tôi đánh giá cao anh hơn một chút, rồi có tư cách làm con rể Thượng Quan gia. Mấy cái đó cũng chỉ là chút tài vặt mà thôi, khả năng chân chính của một người đàn ông, là vũ lực!"
Lý Cảnh Thiên thở một hơi thật dài trong lòng!