“Hả? Đúng không?” Kiều Nguyệt Hàm cố tình dùng ngón tay gõ lên mặt đàn, mỗi cái gõ như gõ vào trái tim Chu Bình.
“Vậy dấu vết tu bổ bằng gỗ đàn hương đâu? Anh giải thích cho tôi nghe thử tại sao nó lại hoàn hảo như thế này?”
Chu Bình bị hỏi mà hoảng hốt, nhưng nghĩ lại cũng không ai biết đàn Phượng Hoàng thật ở đâu, thản nhiên nói:
“Nếu cô Kiều nghi ngờ, đàn Phượng Hoàng này tôi sẽ lấy lại, không tặng cũng không sao!” Anh ta nổi giận đùng đùng: “Tôi có lòng tốt tặng đồ quý giá như thế cho cô, vốn tưởng cô là tri âm, không ngờ mới vài câu đã bị người ta châm ngòi.”
Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn Lý Cảnh Thiên, ám chỉ rất rõ ràng.
“Nếu có người nói đây là đồ giả thì để người đó lấy ra chứng cứ đi chứ không phải thuận miệng bịa ra truyền thuyết là lừa gạt được người khác! Tôi dù sao. cũng là đệ tử của Thành đại sư. Nếu hôm nay Thành đại sư ở đây, các người cũng sẽ vì một thằng nhãi mà chất vấn ông ấy sao?”
Một câu chặn miệng khiến người ta không còn gì để nói.
Đúng rồi, bọn họ suýt quên Chu Bình là đệ tử của Thành đại sư, đồ anh ta đưa không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho mặt mũi của Thành đại sư, sao có thể đưa đồ giả được?
Chu Bình doạ người xong còn nhìn Lý Cảnh Thiên đầy khiêu khích.
“Ban nãy cậu luôn đối nghịch với tôi. Nghe nói cậu và cô Kiều có quan hệ tốt, lúc tặng quà sao không thấy cậu tặng gì? À tôi đoán cậu nhất định sẽ nói đã tặng quà riêng rồi. Nhưng sao mà giống nhau được? Các bạn bè của cô Kiều nấy giờ đều tự lên sân khấu tặng quà, cậu còn không thèm giả vờ, đúng là không còn gì để nói! Hay là cậu chưa chuẩn bị gì?”
Lời Chu Bình nói rất hùng hồn, từng câu đanh thép, ai không biết còn tưởng anh ta đang diễn thuyết.
Lý Cảnh Thiên bình tĩnh nhìn anh ta như nhìn một con khỉ đang diễn xiếc, không nói gì.
“Đúng là tôi không chuẩn bị lễ vật quý giá gì.”
Chu Bình cười nhạo: “Mọi người thấy chưa? Đàn Phượng Hoàng đã bị hư hại nhiều năm, không ai biết tung tích, hôm nay đột nhiên xuất hiện, có người nghi ngờ thật giả là điều bình thường. Nhưng quan trọng là các vị nghi ngờ thì phải lấy
được đồ thật ra đãi”
Trong lúc nhất thời, hội trường im ắng không một tiếng động, khách khứa ban nãy còn hơi nghỉ ngờ đàn Phượng Hoàng là giả, nháy mắt đã lấy lại lý trí.
“Đồ của 1500 sao có thể dựa vào một truyền thuyết để phán định thật giả được? Tôi chắc chắn Lý Cảnh Thiên đang nói bậy!”
“Đúng vậy. Ông xem dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của cậu ta làm sao mà so được với đệ tử của Thành đại sư?”
“Nhất định là Lý Cảnh Thiên nói bậy. Sao tôi chưa từng nghe thấy truyền thuyết nào như thế?”
“Xin lỗi đi! Xin lỗi Thành đại sư, xin lỗi ngài Chu, xin lỗi cô Kiều!
“Đúng, xin lỗi. Cậu vừa sỉ nhục nghệ thuật đấy!”
Miệng lưỡi có thể làm cả vàng xói mòn, Lý Cảnh Thiên còn chưa nói gì, Hạ Hầu Thanh đã sốt ruột thay.
Cô ấy tức chết đi được!
Cái miệng thúi của Lý Cảnh Thiên, khi nào mới sửa được tật nói linh tinh này?
“Anh mau xin lỗi anh Chu đi, dù sao anh và Kiều Nguyệt Hàm cũng có quan hệ tốt, cô ấy sẽ không trách anh. Đừng nói linh tinh nữa!”
Lý Cảnh Thiên thấy hơi bất đắc dĩ.
“Tôi nói thật mà sao cô cứ không tin tôi?”
Hạ Hầu Thanh trợn trắng mắt!
“Muốn tôi tin tưởng anh thì anh phải có khả năng đó mới được!”
“Được thôi.”
Lý Cảnh Thiên cười nhạt, nói một câu như ném ra một quả bom: “Muốn đồ thật phải không? Tôi có!”