Mãnh Long Thiên Y

Chương 57: Vậy thì xong rồi




Người phụ nữ này dường như luôn có thể gây bất ngờ và sưởi ấm trái tim anh vào những lúc không ngờ tới.
Đầu tiên cô dùng cơ thể nhỏ nhắn của mình để bảo vệ anh, sau đó nhiều lần tin tưởng anh vô điều kiện… Lòng tin này phải mạnh mẽ đến mức nào?
"Chiếc gương đó, anh không thể soi, nếu soi thì anh sẽ chết!"
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt! Nhìn Tề Thiên với ánh mắt không thể tin nổi!
Tề Thiên nhất thời hoảng sợ.
"Không, không, không! Tuyệt đối không thể nào! Cha tôi có một bộ hoàn chỉnh. Tôi có một chiếc nhẫn ngọc, mẹ tôi đeo một chiếc vòng ngọc, trên người cha tôi đang đeo một dây chuyền bằng ngọc và tặng chiếc gương đồng này cho tôi, chứng minh chúng tôi là một gia đình.”
Tề Thiên sợ Thượng Quan Nhược Hoa không tin, vội vàng giải thích: "Thật đó! Nếu soi gương có thể chết người, vậy mẹ tôi đã chết từ lâu rồi! Bây giờ không phải bà ấy vẫn đang ổn sao!"
Lý Cảnh Thiên nhún vai.
"Vậy thì xong rồi, không quá năm ngày nhất định sẽ chết."
Hạ Hầu Thanh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Lý Cảnh Thiên này không chỉ nghịch ngợm, tùy ý phá hỏng đồ của người khác, còn vô cùng cùng độc ác!
"Mở miệng, khép miệng đều nói đến sống chết. Để khiến Nhược Hoa tin tưởng, bịa ra lời nói dối vô lý như vậy, lại còn nguyền rủa cha mẹ người ta! Anh thực sự khiến tôi ghê tởm!"
Tề Thiên hít sâu một hơi, chỉ vào Lý Cảnh Thiên nói:
"Mối quan hệ giữa tôi và cô Quan bây giờ không chỉ là bạn bè. Cho dù sau này chúng tôi có đính hôn, tôi cũng sẽ không ngăn cản cô ấy gặp anh. Tôi không ngờ anh lại lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Nhược Minh, anh cũng đã nhìn thấy rồi. Khi hôn ước của chúng tôi chính thức hoàn tất, tôi không muốn gặp lại người đàn ông này nữa!
Thượng Quan Nhược Hoa ngơ ngác nhìn bọn họ.
Hôn ước gì? Hôn ước của ai với ai? .
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Thượng Quan Nhược Minh vốn muốn sau này mới nói với em gái mình nhưng không ngờ Tề Thiên lại nóng nảy đến mức nói ra. Thấy dáng vẻ em gái có chút kinh ngạc, Thượng Quan Nhược Minh thở dài nói:
"Cha đã sắp xếp hôn sự cho em, chính là Tề công tử này."
Sắc mặt Thượng Quan Nhược Hoa thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng!
Thượng Quan Nhược Minh cũng có chút bất đắc dĩ, không dám nhìn thẳng vào mắt em gái mình.
Lần này anh và cha ra nước ngoài chính là để kết thân với Tề gia. Gia chủ Tề gia, Tề Hải Nhân, cha của Tề Thiên là một nguyên lão đã từng cùng với Thân Bá Xương tay trắng dựng nên cơ đồ. Chỉ là sau đó, không biết vì lý do gì, Tề Hải Nhân lại tự mình tách ra. Dù danh tiếng không bằng người giàu nhất nhưng vẫn được coi là gia tộc có máu mặt ở tỉnh Giang Nam.
Kết thân với Tề gia và lấy đó làm bàn đạp để đến gần với Thân Bá Xương, sau đó giành được tấm vé bước vào tỉnh Giang Nam.
Cách tốt nhất để kết thân là liên hôn.
Thượng Quan Nhược Minh cũng biết, với tính cách của em gái mình, nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ không vui nhưng cuối cùng cô vẫn vâng lời. Dù sao cô cũng mắc bệnh không có tình cảm với đàn ông, kết hôn với ai mà chẳng giống nhau chứ?
Không ngờ, ngay sau khi họ vừa ra nước ngoài, bệnh của em gái đã được chữa khỏi. Lại còn được đệ tử ngốc của Thiên Y gì đó chữa khỏi.
Nếu Hạ Hầu Thanh không gọi điện bảo bọn họ quay lại sớm để ngăn cản Nhược Hoa thì nói không chừng nha đầu ngốc này đã nối lại hôn ước với người ta rồi!
Lúc này anh ta chỉ có thể giải thích: “Anh và cha làm như vậy đều là vì muốn tốt cho em, hôn ước vẫn chưa được hoàn tất, nhưng cơ bản sẽ không có thay đổi gì. Từ hôm nay trở đi, em phải ngoan ngoãn, bớt ra ngoài gây chuyện đi."
Anh ta đã nghe nói đến những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Vốn tưởng rằng đệ tử ngốc này của Thiên Y sẽ không gây ra sóng gió gì, nhưng không ngờ lại chữa khỏi bệnh cho Nhược Hoa, sau đó chọc giận Âu Dương Thiến, đánh Cao Đông Kiệt, thậm chí còn cứu Âu Dương Hoằng Thái trước mặt lão tiên sinh Vân Trung Sơn...
Xem ra phán đoán ban đầu của cha có chút sai lầm. Người này biết chút y thuật, còn có chút tác dụng. nếu Nhược Hoa thích thì trước khi kết hôn có thể giữ lại bên mình. Có điều... cần phải quở mắng!
Anh ta dẫn Lý Cảnh Thiên đến ngọn đồi ở hậu viện, leo lên nhìn và chỉ về phía xa xa hỏi:
"Anh có biết đó là nơi nào không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.