Nhà họ Âu Dương.
Âu Dương Hoằng Thái đang luyện các động tác Ngũ Cầm Hí, cái này là do Vân Trung Sơn tự mình dạy cho ông ta, có thể lưu thông kinh mạch, tăng cường sức khỏe.
“Âu Dương tiên sinh, lượng vận động hôm nay đã đạt đủ rồi, nghỉ ngơi chút đi!”
Hạ nhân lập tức đưa tới một chiếc khăn mặt, Âu Dương Hoằng Thái lau mồ hôi rồi dựa lên ghế.
“Thật thoải mái! Cảm giác lâu lắm rồi cơ thể chưa được thoải mái như này. Lão tiên sinh không hổ là người đứng đầu mà học viện phái tới!”
Vân Trung Sơn lại chỉ cười và lắc đầu.
“Lão tuổi đã cao, không dám tự xưng là người dẫn đầu gì đâu. Tương lai của trung y vẫn phải trông cậy vào người trẻ tuổi. Đúng rồi, cái vị tiên sinh trẻ tuổi trên bữa tiệc mừng thọ kia, tôi thấy rất tốt đấy.”
Âu Dương Hoằng Thái hơi giật mình, dò hỏi: “Lão tiên sinh không nói đùa đấy chứ? Người kia thường ngày đều sống ẩn dật trong núi sâu, chưa từng học qua y thuật chính thống. Tôi còn nghe nói, chỗ này…của người đó có chút vấn đề.”
Nói rồi, ông ta chỉ tay lên đầu mình: “Người như vậy, sao có thể trở thành tương lai của trung y chứ?”
Vân Trung Sơn chỉ cười mà không nói gì, trong lòng đã có phán đoán.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng ông ta là bác sĩ. Tuy rằng không thể vừa nhìn một cái liền biết người này có bệnh hay không, nhưng chí ít thì có thể cảm nhận được Lý Cảnh Thiên tuyệt đối không ngốc.
Còn về tại sao hắn lại giả vờ ngốc, thì Vân Trung Sơn không hề quan tâm. Ai cũng có lí do riêng cả thôi.
Chuyện cấp bách bây giờ là ông ta phải làm quen được với người thanh niên này.
Ông ta có một dự cảm, người này, sau này sẽ trở thành người đứng đầu trong lĩnh vực trung y!
“Âu Dương tiên sinh, tôi rất có hứng thú với người thanh niên này, nếu ông đã hiểu rõ cậu ta như vậy, đành phiền tiên sinh giới thiệu cho tôi gặp mặt một lần!”
Âu Dương Hoằng Thái lúc này mới hiểu rõ, khoảng thời gian này cứ hai ba hôm Vân Trung Sơn lại chạy tới đây một chuyến, hóa ra là vì chuyện này.
Bất kể là vì thể diện của bản thân, hay là địa vị của Vân Trung Sơn. Lời nhờ cậy này, ông ta đều không thể từ chối.
Huống hồ, vốn dĩ ông ta cũng muốn gặp Lý Cảnh Thiên, vậy nên bèn đồng ý, bảo quản gia cho người tới biệt thự của nhà Thượng Quan, mời người kia tới đây xem sao.
……
Nằm trong trung tâm khu biệt thự.
Bên trong căn phòng trên tầng hai, Quả Nhi đang đứng trước một chiếc tủ quần áo cao lớn, gương mặt đỏ ửng, đầu cúi thấp, không biết phải làm gì với món đồ bên trong.
“Sư huynh…” cô khẽ gọi, “thật sự muốn em tự mình lựa chọn sao?”
Lý Cảnh Thiên thoải mái dựa vào đầu giường, hưởng thụ cảnh tượng trước mắt.
Cái gã Thân Bá Xương này tuy là một tên háo sắc, nhưng không thể không nói, ở phương diện này, chuẩn bị thật đúng là chu đáo.
Vừa rồi hai người họ vừa về đến phòng, vốn định đi tắm uyên ương, khi mở tủ ra chuẩn bị lấy áo choàng tắm, lại phát hiện bên trong tủ đầy ắp đồ, toàn là những món đồ trợ hứng tốt. Không chỉ có các loại “đồ chơi”, còn có “áo ngủ” với đầy đủ các kiểu dáng, ren đen, lụa đỏ, lông vũ trắng,…tất cả các loại kiểu dáng, muốn kiểu nào có kiểu đó, khiến cho máu nóng của Lý Cảnh Thiên xông thẳng lên đầu.
Hắn tiện tay lấy vài bộ, lần đầu tiên phát hiện, thì ra bản thân có chứng khó lựa chọn. Chỉ đành để cho Quả Nhi tự mình chọn.
Không ngờ, Quả Nhi đỏ bừng mặt, một giây trước còn đang e thẹn nói “Sư huynh, như này không hay đâu…”, một giây sau đã cởi hết chỉ còn lại bộ đồ lót trên người.
Mỹ nhân tự mình lựa chọn “chiến bào”, cảnh tượng này khiến cho đôi mắt của Lý Cảnh Thiên cảm thấy kích thích cực độ!
Quả Nhi còn đang bối rối vì không biết nên chọn bộ nào, hồn nhiên không biết rằng Lý Cảnh Thiên ở phía sau đang tỉ mỉ đánh giá cơ thể cô.
Đôi chân nhỏ của cô để trần, đứng ở đó, đôi chân xinh đẹp dài thẳng tắp, bởi vì đắn đo mà thỉnh thoảng lại cọ vào với nhau. Nhìn lên phía trên, tầm mắt lướt qua tấm vải màu hồng nhạt, bao bọc lấy đôi gò bồng đào, vòng eo nhỏ chỉ chừng một nắm tay, tấm lưng trắng nõn bị dây quai áo siết vào, tạo thành hai vết hằn nhạt màu.
Hắn hô hấp khó khăn, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.
Hắn muốn giải thoát cho tấm lưng của Quả Nhi!