Có tiếng gõ cửa phòng, một thanh niên bước vào.
"Vân lão, thật sự là thầy ạ! Vừa rồi ở ngoài em thấy rất giống thầy nhưng em không dám nhận. Không phải thầy ở tỉnh Giang Nam sao? Thầy về khi nào vậy ạ?"
Vân Trung Sơn cũng rất vui mừng.
Chàng trai trẻ này là một trong những học sinh xuất sắc nhất của ông ấy, Liêu Phi Lãng, đồng thời là nhân tài xuất chúng của thế hệ trẻ phái học viện!
"Thầy về được một thời gian rồi, em đến đây để họp mặt với đồng nghiệp à?"
Liêu Phi Lãng liền nói.
"Đó là một vấn đề rất khó khăn. Nói thật với thầy, Thượng Quan gia thực sự đang càng ngày càng không ra gì! Thượng Quan Nhược Minh đó đã tìm Tề gia gì đó và nói rằng muốn đầu tư vào ngành dược phẩm và nghiên cứu ra một số lượng lớn thiết bị y tế, muốn bán cho bệnh viện của chúng ta. Nhưng em đã điều tra và phát hiện ra rằng lô thiết bị y tế đều là thiết bị bỏ đi!
"Tề gia tân trang lại thiết bị cũ này rồi dám bán ra ngoài, nói rằng đó là máy mới nghiên cứu. Lừa ai chứ! Chỉ có Thượng Quan gia mới tin! Hơn nữa còn có đại diện của ngành dược phẩm! Đến thiết bị còn không nhận ra!"
Lý Cảnh Thiên nghe vậy, lập tức trở nên hưng phấn.
"Vì sao Thượng Quan gia không nhận ra thiết bị?"
Liêu Phi Lãng thấy một người lạ hỏi, Vân lão cũng không có ý khó chịu liền nói tiếp:
"Tôi cũng thấy khá kỳ lạ, Thượng Quan Nhược Minh đó trước kia thoạt nhìn là một người rất khôn ngoan, ai có thể ngờ rằng khi gặp Tề gia lại hành động như một kẻ ngốc. Thậm chí bị người ta lừa mà còn không biết, nghe nói anh ta đã bị lừa đầu tư năm mươi triệu!
Lý Cảnh Thiên nheo mắt lại.
Chẳng trách Thượng Quan gia lại gấp gáp thúc đẩy hôn sự với Tề gia, hóa ra việc hợp tác làm ăn đã hoàn tất, Thượng Quan gia không còn đường lui nữa.
"Không biết vị này là..."
Vân Trung Sơn lập tức giới thiệu:
"Đây là Lý Cảnh Thiên Lý tiên sinh, thầy đang mời cậu ấy gia nhập phái học viện."
Liêu Phi Lãng không biết Lý tiên sinh này là ai, nhưng có thể trở thành khách của Vân lão và được ông ấy đích thân mời gia nhập phái học viện cho thấy y học của người này rất thâm hậu!
Anh ta lập tức kính Lý Cảnh Thiên một ly.
"Xin chào anh Lý, xem ra phái học viện chúng ta lại sắp lớn mạnh rồi!"
Lý Cảnh Thiên cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
"Xin chào. Tôi từ chối rồi."
Liêu Phi Lãng sửng sốt, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lý Cảnh Thiên rồi nhìn Vân Trung Sơn. Cho đến khi thầy gật đầu, anh ta mới phản ứng lại!
Lại còn có người từ chối lời mời từ phái học viện ư?!
Xem ra phán đoán trước đó của anh ta đã sai. Trình độ y thuật của người này chắc chắn cao hơn phái học viện!
Liêu Phi Lãng lại liếc nhìn Lý Cảnh Thiên thêm vài lần, như muốn ghi nhớ dáng vẻ của anh, sau đó lui ra ngoài.
Âu Dương Hoằng Thái thở dài dường như đã hạ quyết tâm, cuối cùng lớn tiếng nói:
"Lý huynh đệ, chuyện hôn ước là Âu Dương gia chúng tôi có lỗi với anh, nếu anh không chê, Âu Dương gia chúng tôi bằng lòng nối lại hôn ước!"
Lý Cảnh Thiên nhướng mày.
Ông già Âu Dương này khá thú vị. Coi như ông ấy là người tỉnh táo duy nhất trong Âu Dương gia.
Nhưng thật đáng tiếc.
Có câu hát gì nhỉ?
Ban đầu chính ông là người muốn huỷ bỏ, huỷ thì huỷ. Bây giờ lại muốn dùng hôn ước để dỗ dành tôi trở về sao?
Lý Cảnh Thiên từ chối thẳng:
"Sư phụ nói với tôi, hôn ước của Thiên Y chỉ có thể do phía chúng tôi đề nghị, các người chỉ có thể lựa chọn đồng ý hay không. Thiên Y nhất mạch không chấp nhận bất kỳ hình thức yêu cầu hôn ước nào."
Âu Dương Hoằng Thái có chút bối rối.
Tưởng rằng chỉ cần đề nghị chuyện khôi phục lại hôn ước, với địa vị của Âu Dương cũng đủ khiến Lý Cảnh Thiên vui vẻ đồng ý, không ngờ lại bị từ chối như vậy.
Trên mặt ông ấy hiện lên vẻ lúng túng, lẩm bẩm:
"Quả thật... tôi cảm thấy... Âu Dương gia gần đây có chút kỳ lạ, không biết có phải là vì hôn ước bị hủy bỏ hay không. Tôi muốn hỏi anh..."
Vẻ mặt Lý Cảnh Thiên vô cảm.
Hóa ra là muốn nói với anh điều này.
"Tại sao lại kỳ lạ?"