Mãnh Long Thiên Y

Chương 71:  Trong lòng Lý Cảnh Thiên




Thấy anh không di chuyển, chỉ ngơ ngác nhìn ba cái cây, Âu Dương Hoằng Thái cảm thấy kỳ lạ.
"Lý huynh đệ, cây này có vấn đề gì sao?"
Lý Cảnh Thiên hơi nhíu mày, nhưng lúc này đã là nửa buổi sáng, ánh sáng chiếu rọi cũng là lúc âm khí tiêu tan. Dù có vấn đề gì đó thì cũng không dám đưa ra kết luận vội vàng.
Nhưng anh có thể chắc chắn là cây này nhất định có vấn đề!
Vị trí trồng cây có lợi cho sự yên tĩnh trong nhà và quy tụ của cải. Nhưng loại cây này...
"Nhà các người thật kỳ lạ, bình thường người ta sẽ trồng cây ngô đồng trước cửa nhưng nhà các người lại trồng cây bạch dương."
Âu Dương Hoằng Thái cười nói: “Lý huynh đệ không biết rồi, đây là phong thủy mà thầy phong thuỷ đặc biệt xem cho nhà chúng tôi. Mặc dù cây ngô đồng có thể mang lại sự bình an cho gia đình, nhưng nếu có quá nhiều người dùng thì sẽ bị tiêu tán năng lượng của bản thân cây ngô đồng, nhà chúng tôi làm ngược lại sẽ có thể quy tụ của cải.”
Trong lòng Lý Cảnh Thiên không khỏi cười lạnh.
Không biết thầy phong thủy lừa đảo nào lại có thể bịa ra lý do hoang đường như vậy.
Âu Dương gia cũng tin vào loại chuyện vô lý này. May mà đã hủy bỏ hôn ước mình, nếu không, với chỉ số IQ này, đừng nói đến việc khôi phục lại địa vị vương tộc, anh có thể giúp họ giữ lại gia nghiệp đã là tốt lắm rồi.
Lý Cảnh Thiên âm thầm ghi nhớ điểm khả nghi của ba cái cây này vào đầu, sau đó đi theo Âu Dương Hoằng Thái vào trong.
Lần trước đến tham dự tiệc sinh nhật, nơi đây trang trí vô cùng rực rỡ, lụa đỏ tràn ngập nên anh không để ý đến phong thủy của ngôi nhà. Lần này quan sát ở khoảng cách gần liền phát hiện phong thuỷ của ngôi nhà này khá ổn. Từ vị trí, hướng, kết cấu ngôi nhà cho đến thiết kế sân đều phù hợp với các chuẩn mực, không có chỗ nào đặc biệt nổi bật cũng không có chỗ nào sai.
Ngoại trừ ba cây bạch dương ở ngoài cửa.
Âu Dương Hoằng Thái đang muốn đưa anh đến phòng Âu Dương Thiến thì nghe thấy một giọng nói tức giận:
"Sao anh lại ở đây?"
Ngẩng đầu lên thì thấy chính là Âu Dương Thành!
Lý Cảnh Thiên vô thức lườm một cái. Trong lòng thầm nghĩ, Âu Dương Thành và Âu Dương Thiến đúng là cha con đến những lời họ nói khi nhìn thấy anh cũng giống hệt nhau.
Âu Dương Thành từng bước đi về phía anh, trên người mang theo một vẻ uy hiếp đáng sợ. Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ bị luồng khí thế này làm cho sợ hãi.

Nhưng Lý Cảnh Thiên lại hoàn toàn khác, anh liếc ông ta một cái đầy khinh thường, sau đó quay người đi làm như không nhìn thấy.
Âu Dương Thành cau mày.
“Tôi đang nói chuyện với anh đó!” Ông ta đi tới trước mặt Lý Cảnh Thiên, ép anh phải nhìn ông ta.
“Đừng tưởng rằng chỉ vì cứu được cha tôi mà anh có thể khôi phục lại hôn ước với Thiến Thiến. Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, cũng không tự soi gương mà nhìn lại mình đi. Thiến Thiến nhà tôi sắp trở thành vợ của người giàu nhất! Anh đừng nghĩ đến việc cản trở con đường thăng cấp của Âu Dương gia chúng tôi!
Dáng vẻ kiêu ngạo, ngạo mạn này cuối cùng khiến Lý Cảnh Thiên bật cười thành tiếng.
"Yên tâm, trước giờ tôi chưa từng ngăn cản người khác tự chui đầu vào chỗ chết."
Âu Dương Thành vô cùng tức giận!
Ý của anh chính là Âu Dương Thiến trở thành vợ của người giàu nhất, mọi nỗ lực của Âu Dương gia để đặt chân đến tỉnh Giang Nam là tự chui đầu vào chỗ chết sao?!
"Khốn nạn!" Ông ta giơ tay lên, định tát anh một cái thật mạnh!
"Dừng tay! Nghịch tử!" Âu Dương Thành còn chưa kịp ra tay thì đã bị đánh một gậy! Đôi mắt Âu Dương Hoằng Thái đỏ ngầu vì tức giận, thở hồng hộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.