Quả Nhi hoảng hốt! Thế này thì xong rồi!
Hai người dưới lầu, một người thương nặng một người sắp chết. Người duy nhất cứu được bọn họ bây giờ không biết đang làm gì trong phòng. . 𝖳𝙧ải 𝑛ghiệm đọc 𝘁𝙧𝓊yệ𝑛 số 1 𝘁ại == 𝖳𝙧𝑼m𝖳𝙧𝓊ye 𝑛﹒VN ==
Quả Nhi biết trong lúc luyện công không được làm phiền, nếu không kinh mạch trong cơ thể sẽ bị đứt đoạn, có thể tẩu hỏa nhập ma. Nhưng tình hình bây giờ……
Thôi kệ đi! Quả Nhi chạy tới ban công cạnh phòng định trèo từ ban công vào trong phòng xem có chuyện gì thì đột nhiên cửa phòng mở ra.
Lý Cảnh Thiên từ từ bước ra, nhìn mặt có chút không vui nhưng xem trạng thái tinh thần vẫn tốt.
“Sư huynh, anh không sao, tốt quá rồi!”
Còn chưa đợi Lý Cảnh Thiên hiểu chuyện gì xảy ra Quả Nhi đã lao vào ôm hắn. Ôm ôn hương noãn ngọc trong ngực Lý Cảnh Thiên mới cảm nhận được bản thân quay về trần gian.
Lần đầu tiên cơ thể hấp thu được nhiều linh khí như vậy, chân khí trong cơ thể bạo phát trạng thái rất không ổn định. Hắn tưởng xương cốt khắp cơ thể kêu để chuẩn bị đột phá, vì vậy cố gắng bình ổn hơi thở chuẩn bị cho lúc đột phá.
Lại không ngờ vuột mất cơ hội thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. May mắn vào lúc cảm thấy kinh mạch trong cơ thể đảo loạn Lý Cảnh Thiên ngay lập tức dùng định hồn đan ổn định lại chân khí.
Lần tu luyện này làm cho anh nhận ra, chân khí mặc dù nhiều nhưng anh vẫn chưa điều khiển được. Bây giờ việc cần làm là thu thập thêm nhiều dược liệu luyện thêm định hồn đan.
“Làm sao vậy, mới có một lúc mà đã vội vã ôm anh thế rồi.” Lý Cảnh Thiên cười, còn đưa tay vỗ một cái vào mông Quả Nhi. “Học theo trên mạng hả?”
Quả Nhi đỏ mặt.
“Còn lâu! Người ta lo cho anh. Đúng rồi, Alice đến.”
Quả Nhi mau chóng nói lại tình hình thương tích của Alice. Nghe thấy vậy Lý Cảnh Thiên cau mày, có thể làm cho Alice thương thành như vậy có lẽ đối phương không đơn giản.
“Phái người tới hỏi thăm Tây Quốc xem tình hình bọn họ thế nào. Nếu không thể ngồi vào vị trí đó thì nên sớm chút thoái vị nhường ngôi cho người xứng đáng. Đừng có ngày nào cũng âm mưu chiến tranh làm thương người anh gửi tới. Anh có phải người làm thuê của Tây Quốc đâu.”
Lý Cảnh Thiên miệng nói vậy nhưng vẫn đeo mặt nạ quỷ xuống lầu với Quả Nhi.
Thấy có người từ trên lầu đi xuống người đàn ông trên sofa vội lao tới, quên mất bản thân còn đang ngồi xe lăn nên ngã nhào xuống đất chỉ kịp kêu “ái” một tiếng.
“Cô ấy……cô ấy ngừng thở rồi.”
Lý Cảnh Thiên nhìn người đàn ông kia rồi vội vã đi tới cạnh Alice. “Gãy xương sườn, đứt gân Achilles chân trái, gãy tay phải, hô hấp không ổn định…”
Lý Cảnh Thiên thở dài, nhìn mỹ nhân chỉ còn chút hơi tàn nằm dưới đất. “Cô cũng rất thông minh khi biết tìm đến đây.”
Giây tiếp theo dưới ánh mắt kinh hãi của người đàn ông kia, Lý Cảnh Thiên rút một cây ngân châm châm lên vị trí quan trọng trên cơ thể Alice.
Lúc kim châm bạc đâm vào, cơ thể Alice bắt đầu run lên kịch liệt, máu chảy ra từ chỗ châm kim. Quả Nhi nhìn nhiều thành quen không thấy gì lạ, chỉ có người đàn ông kia trợn mắt lên nhìn.
Đây là…….Cứu người hay giết người vậy?
Thấy chỗ kim châm không chảy máu nữa Lý Cảnh Thiên mới rút châm ra đắp thuốc vào, sau đó lại nhét một viên thuốc vào miệng Alice.
Ba phút sau khuôn mặt đang trắng dã như người chết của Alice cũng dần trở nên hồng hào như bình thường, Alice vẫn nằm im bất động nhưng hơi thở đã ổn định hơn. Lại qua hai phút nữa cô ta bắt đầu mở mắt.
“Thiên…Thiên Y đại nhân…Cảm tạ lần nữa cứu mạng…Chi phí tùy ngài, bao nhiêu cũng được. Mạng của Alice sau này là của ngài, ngài muốn làm gì cũng được.” Nói xong còn chớp mắt, “Kể cả tôi.”
Lý Cảnh Thiên cúi đầu cất kim châm, nghe thấy thế cũng không ngẩng đầu. “Lần này nghiêm trọng hơn, tôi tốn nhiều sức hơn. Phí khám 150 triệu, cô lại không có lịch đặt trước nên thêm 20 triệu tiền cấp cứu. Lúc nữa tôi sẽ cho cô dùng thêm một viên thập toàn đại bổ đan giá 200 triệu. Mau trả tiền.”
Alice thử cử động thì thấy tay chân linh hoạt như cũ, nhướng mày nhìn Lý Cảnh Thiên. “Phí chữa bệnh chỉ có vậy, Thiên Y đại nhân thật tốt với tôi.” Nói xong không quan tâm còn có Quả Nhi và người đàn ông kia, quỳ xuống trước mặt Lý Cảnh Thiên làm ra mấy động tác quyến rũ.
“Sơ Thức Chân Nguyên của đại nhân, Alice không dám mơ tưởng. Nhưng tôi có cách khác, cũng có thể giúp ngài thoải mái, ngài có muốn thử không……”
Lý Cảnh Thiên liếc mắt nhìn biểu cảm oán giận của Quả Nhi, nếu không phải lúc Thiên Y xem bệnh không được làm gián đoạn thì Quả Nhi đã lao vào cắn chết Alice rồi!
“Khụ khụ.” Lý Cảnh Thiên ho hai tiếng, “Cút mau! Quả Nhi tính tiền cho cô ta đi.”
Sau khi Quả Nhi và Alice đi khỏi phòng khác Lý Cảnh Thiên mới chú ý tới người đàn ông kia. “Nói xem tình hình bản thân như thế nào?.”
Người kia sững lại một lát mới nói: “Tôi tên Quan Lỗi, đám người đánh tôi là người của Chấn Thiên Môn. Trong đó có một tên 6 ngón tay tên là Điêu Đại Dũng, hay còn gọi là Điêu sáu ngón.”
Sau khi nghe người đàn ông này nói lại, Lý Cảnh Thiên mới biết thành phố Bạch ngoài bề nổi là thị trường kinh doanh, còn có thế giới ngầm ít ai biết được. Người ở thế giới ngầm này kẻ mạnh mới là vua.
Chấn Thiên Môn là tổ chức lớn nhất của thế giới ngầm này, chúng mở những võ đài đấu quyền anh ngầm, có mặt trong cả lĩnh vực vay tiền, cờ bạc. Lão đại của Chân Thiên Môn ba năm sẽ thay một lần. Ba năm trước Điêu sáu ngón mua chuộc trọng tài đánh thắng Quan Lỗi, sau đó còn bẻ một tay đập gãy một chân của Quan Lỗi.
Từ đó Quan Lỗi chỉ có thể ngồi xe lăn trở thành một người tàn phế sống chật vật qua ngày. Trong ba năm này Điêu sáu ngón chưa bao giờ buông tha cho Quan Lỗi, lúc nào cũng tìm cách đánh đập hành hạ anh ta.
“Hôm nay là làm sao?” Lý Cảnh Thiên hỏi, có vẻ rất hứng thú với câu chuyện này.
Quan Lỗi nắm chặt hai tay. “Bọn chúng cho thuốc vào đồ ăn của tôi, muốn tặng tôi cho một ông chủ bất động sản.” Trong giọng nói của anh ta còn mang theo sự phẫn uất. “May mà dược tính không mạnh, tôi muốn dùng cánh tay này đấm chúng, liều chết thoát khỏi đó. Điêu sáu ngón chuẩn bị giết tôi để xả giận cho người đó.”
Nếu không có Lý Cảnh Thiên thì hôm nay đúng là ngày chết của anh ta. Lý Cảnh Thiên nhìn cánh tay và chân của anh ta phát hiện xương đã gãy nhiều năm. Theo phác đồ điều trị của những bệnh viện hiện giờ đúng là không còn khả năng lành lại nữa.
Nhưng trường hợp này còn chả đáng lọt vào mắt Lý Cảnh Thiên. Anh lấy một viên đan dược đưa cho Quan Lỗi.
“Muốn trở lại làm người bình thường thì ăn nó đi. Ăn xong thì đi đi!”
Quan Lỗi cầm viên đan dược trong tay, ánh mắt ánh lên hy vọng nhưng không dám nhận.
“Nhưng tôi không có tiền trả.” Anh ta do dự một lát nhưng vẫn quyết định. “Tôi cũng không làm gì được cho anh.”
Lý Cảnh Thiên ngạc nhiên, ba giây sau mặt chợt biến sắc. “Mẹ kiếp, ông đây cứu anh một mạng, lại còn dám sỉ nhục tôi, cút, cút ngay! Muốn dùng thì dùng, không thì thôi! Cút ngay cho khuất mắt ông đây!”
Nhưng Quan Lỗi bỗng nhiên quỳ xuống đất. “Thưa ngài, xin ngài hãy nhận tôi làm đồ đệ!”