Vương Quang nhìn Thượng Quan Nhược Hoa ngồi trên chiếc Porsche mà cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Ông ta vốn muốn chờ ba ngày sau đến khi Âu Dương Thành trả hết số tiền rồi công khai mang Thượng Quan Nhược Hoa đi. Nhưng vừa nghĩ tới mỹ nhân thế này lại đi bao nuôi một thằng trai bao thì ông ta chờ không nổi.
Thân phận của ông ta mạnh hơn thằng trai bao này không biết bao nhiêu lần.
Ông ta từng gặp không ít phụ nữ xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy một người vừa đẹp mà gia cảnh lại tốt, tính tình còn cứng cỏi như thế.
Nếu ông ta chinh phục được người phụ nữ như vậy thì kích thích biết bao!
Ông ta nhất định phải cho cô nàng này biết bao nuôi người khác không bằng bị ông ta bao nuôi.
Ở tỉnh Giang Nam, ông ta làm chuyện gì cũng phải đắn đo suy nghĩ. Nhưng ở Bạch Thị thì dù có là vợ ông trời, ông ta cũng chiếm được.
Thượng Quan Nhược Hoa nhìn Vương Quang từ từ đi tới thì không khỏi sợ hãi.
Từ hội đấu giá vừa rồi cô đã cảm thấy ánh mắt Vương Quang nhìn cô như muốn lột sạch quần áo mình.
Toàn thân cô không khỏi run rẩy, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ —— Làm sao bây giờ?
Vương Quang dám chặn xe của cô giữa ban ngày ban mặt như vậy chứng tỏ ông ta không e dè ai ở Bạch Thị.
Cô muốn cầu cứu cũng không biết tìm ra!
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
Cô vừa quay đầu đã đối mặt với đôi mắt dịu dàng trầm tĩnh của Lý Cảnh Thiên.
Giọng nói của anh rất thản nhiên, cứ như mang theo một sức mạnh làm người ta yên lòng.
"Tôi ở đây, cô đừng sợ."
Thượng Quan Nhược Hoa cảm thấy cả đời mình chưa từng nghe thấy câu nói nào tuyệt vời đến vậy.
Vương Quang đi đến trước cửa sổ xe thì nhìn thấy cảnh tượng liếc mắt đưa tình này.
Ông ta khẽ nhíu mày, trong lòng thầm mắng: Dám làm trò sến súa trước mặt ông đây?
Lát nữa bố mày chơi chết con nhỏ này trước mặt mày!
Tim Thượng Quan Nhược Hoa đập rộn lên, cô rất muốn giẫm chân ga mau chóng chạy khỏi nơi này.
Nhưng cô không thể.
Cô có thể chạy, nhưng Thượng Quan gia không chạy được.
Cô chỉ có thể cắn răng bước xuống xe, cố nén buồn nôn mà nặn ra một nụ cười lễ phép.
"Ông Vương, tôi nghĩ vừa rồi đã nói rõ ràng với ông, không biết ông còn có chuyện gì?"
Vương Quang lại cười tà ác một tiếng, tay phải chống lên xe làm ra một động tác tự cho là ngầu, khiến Thượng Quan Nhược Hoa không thể lùi được nữa.
"Đúng là nói rõ ràng rồi, nhưng chuyện này vẫn chưa xong." Gương mặt béo phì của ông ta xích lại gần: “Chuyện nên làm vẫn phải làm."
Trong lòng Thượng Quan Nhược Hoa rất nặng nề.
"Ông muốn làm gì?"
Vương Quang lộ ra nụ cười không có ý tốt: "Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là làm cô."
Thượng Quan Nhược Hoa biến sắc, vô thức muốn tránh xa ông ta ra.
Nhưng Vương Quang lại không cho cô cơ hội này mà tiếp tục thò cái mặt béo về phía trước, dáng vẻ như muốn ủi lên mặt cô.
Thượng Quan Nhược Hoa nhắm chặt mắt lại rồi kêu lên một tiếng “A”.
Cùng lúc đó, một tiếng vang nặng nề đột nhiên nổ tung bên tai cô.
Cô mở mắt ra, lập tức bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người!
Vương Quang vừa rồi còn uy phong lẫm liệt đã bị Lý Cảnh Thiên tung một quyền đánh ngã rồi?!
Vương Quang ngơ ra, mặc dù trước đó người đàn ông này vẫn luôn đối nghịch với ông ta, nhưng anh chỉ là một con vịt được bao nuôi mà thôi.
Anh dám ra tay đánh ông ta?!
Phì...
Ông ta chỉ cảm thấy trong miệng tràn ra vị tanh đắng, một cái răng đã bị đánh gãy, khóe miệng còn chảy máu.
"Đờ mờ! Bố này nhất định phải chơi chết mày!"