Chơi chết?
Lý Cảnh Thiên đang đưa lưng về phía Thượng Quan Nhược Hoa, nheo mắt nhìn vào Vương Quang.
Gần đây anh cố nén cảm giác kích động nên rất khó chịu. Lần duy nhất trút ra được là khi ra tay cứu Quan Lỗi lúc không có ai, nhưng vẫn chưa đánh đã tay. Cũng không biết Vương Quang này chịu đòn giỏi không nữa.
Anh như Diêm Vương bước từng bước một về hướng Vương Quang.
Rốt cục Vương Quang cũng biết sợ mà nhanh chân bỏ chạy, nhưng chân chạy mà miệng vẫn không quên uy hiếp:
"Bố mày là người của tỉnh Giang Nam, thằng cóc ké ở Bạch Thị như mày cũng dám đánh tao, tin bố mày diệt mày, diệt Thượng Quan gia luôn không! Nếu mày dám ra tay với tao thì tao..."
Vèo ——
Một cái bóng màu bạc trực tiếp bắn về phía Vương Quang, một giây sau, ông ta không phát ra được âm thanh nào nữa.
Ông ta dừng lại, dùng tay bóp cổ mình rồi cô hết sức há to miệng, nhưng vẫn không phát ra được tiếng nói nào.
Rốt cuộc trên mặt Vương Quang cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
Không phải Âu Dương Thành nói người này chỉ là một thằng cóc ké không đáng chú ý sao?
Vì sao anh lại có thủ đoạn như vậy?
Làm sao anh dám...
Lúc này muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, bởi vì ông ta phát hiện dù mình chạy nhanh đến mấy thì người đàn ông đó vẫn không xa không gần đi theo phía sau mình.
Rõ ràng có thể lập tức bắt được ông ta, nhưng lại cho ông ta chạy như mèo vờn chuột.
Ông ta đột nhiên dừng lại, sau đó chạy ngược trở về.
Không nghĩ tới Lý Cảnh Thiên đã sớm đoán được hành động này nên trực tiếp giơ tay đâm thêm một châm vào bụng ông ta.
Ông ta dừng lại, duỗi cổ ngẩng đầu nhìn trời, mặt nghẹn đỏ bừng như đang trải qua đau đớn cùng cực, nhưng lại không kêu ra được.
"Đau không?" Cuối cùng Lý Cảnh Thiên cũng mở miệng, nhưng Vương Quang lại cảm thấy tiếng nói này như Diêm Vương lấy mạng.
"Ông thích chơi cá cược với người ta như thế thì tôi cũng chơi với ông một ván. Ba ngày sau nếu Âu Dương Thành không giao ra món tiền năm trăm triệu kia thì ông không chạy khỏi Bạch Thị được."
"Không phải ông thích chơi chết người khác sao? Tôi để ông nếm thử mùi vị bị 'Chơi chết'!"
Vương Quang hoảng sợ nhìn Lý Cảnh Thiên.
Ông ta không biết người trước mắt có thân phận gì, nhưng cũng nhận ra mình đã chọc phải người không nên chọc.
Ông ta lập tức quỳ xuống rồi không ngừng dập đầu.
Nhưng Lý Cảnh Thiên chỉ gọi một cú điện thoại rồi ném ông ta vào lề đường.
"Yên tâm, ông không chết được, sau 5 phút sẽ có người tới đón ông."
Nói xong, anh cắm hai tay vào túi quần rồi huýt sáo tiêu sái rời đi.
Thượng Quan Nhược Hoa đứng tại chỗ chờ đợi mà trong lòng nóng như lửa đốt, hoàn toàn không nghĩ tới Lý Cảnh Thiên sẽ ra tay đánh nhau vì cô.
Cô càng không ngờ võ nghệ của anh lại cao đến vậy.
Có điều mặc dù Vương Quang đáng ghét nhưng cũng không thể tuỳ tiện động vào, lỡ xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ cả Bạch Thị bọn họ đều chịu không nổi.
Đang lo lắng thì cô nhìn thấy Lý Cảnh Thiên chậm rãi xuất hiện.
"Anh Cảnh Thiên! Vương Quang kia đâu?"
Lý Cảnh Thiên thờ ơ nhún vai: "Chúng tôi tiến hành liên kết thương mại thiện chí, ông ta chấp nhận sau này sẽ không đến quấy rối cô nữa, hơn nữa Vương gia cũng sẽ không ra tay với Thượng Quan gia. Yên tâm đi."
"Thật sao?"
Thượng Quan Nhược Hoa không tin lắm.
Vừa rồi Vương Quang kia rất kiêu ngạo, sao có thể dễ dàng thương lượng như vậy được?
Nhưng vẻ mặt của Lý Cảnh Thiên rất ung dung không giống đang nói dối.
"Được rồi, chỉ mong ông ta nói được thì làm được."
Mặc dù Thượng Quan Nhược Hoa cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nếu ông ta không đến quấy rối mình nữa thì cô cũng lười truy cứu.
Nhưng hôm nay Lý Cảnh Thiên thật sự làm cô hơi bất ngờ.
Cô nhìn Lý Cảnh Thiên tâm tình không tệ mà chớp chớp mắt.
"Anh Cảnh Thiên, có phải anh... Vẫn luôn che giấu hay không?"
Lý Cảnh Thiên sững sờ.
Lời này không thể để Ngưu Đầu Mã Diện nghe thấy được!